Nước Mỹ Sống ở Mỹ dễ hay khó? Muốn sống được ở Mỹ là phải lao vào làm việc, lối sống cũng phải thay đổi chút. Nhưng điều thích nhất ở đây là dịch vụ và cách đối đãi người với người, không có cái chuyện hoạnh họe để đòi thêm tiền mới phục vụ đâu nha. Sang Mỹ sinh sống, cái trở ngại to lớn nhất là tiếng Anh. Có 3 cấp độ kiếm tiền cơ bản, cho dù ở đâu: Một là dùng sức để kiếm tiền, hai là dùng tri thức, kỹ năng để kiếm tiền và thứ ba là… dùng tiền để kiếm tiền. Với một người mới nhập cư, hầu hết mọi loại bằng cấp ở VN đều không "tương […] Ý nghĩa về sức khỏe. Khi trên tai các bạn nữ xuất hiện nốt ruồi ở cuống tai, thì đây là dấu hiệu điềm báo không tốt của cơ thể. Đa phần các bạn nữ có nốt ruồi ở cuống tai, đều là những bạn có cơ thể yếu, suy nhược, sức đề kháng không được tốt. Sống Ở Mỹ Dễ Hay Khó? "Mỗi người dân Mỹ dành quá nửa cuộc đời cho việc ngồi sau vô lăng. Ở Mỹ hệ thống giao thông công cộng hiện đại phục vụ 24/24h và ô tô là phương tiện cá nhân chính khiến bạn có thể chủ động trong mọi công việc", một người bạn Mỹ Học làm nail dễ hay khó trong cuộc sống hiện nay? Học viện đào tạo dạy nghề New Gem có rất nhiều khóa học nail để bạn lựa chọn. Từ khóa học nail cơ bản đến cấp tốc để làm việc ở nước ngoài, các khóa học về Nail khác như khóa cơ bản, khóa nâng cao, khóa học về cash. Bạn đang xem bài viết Sống Ở Mỹ Khó Hay Dễ? được cập nhật mới nhất trên website Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Sống ở Mỹ khó hay dễ? Bài viết của bạn Chí Vân Tâm đề cập gần như chính xác mọi điều về cuộc sống ở Mỹ, nhưng tất nhiên trong nội dung bị giới hạn nên đã không thể lột tả toàn cảnh về cuộc sống ở nơi này. Sang Mỹ sinh sống, cái trở ngại to lớn nhất là tiếng Anh. Không có tiếng Anh thì đi đâu làm gì cũng vướng vấp, riết rồi hoảng loạn. Nhiều đêm có người còn mộng mị mong về lại cố hương. Tiếp đó là tuổi tác và công việc. Thường thì việc làm chia làm 2 loại, trí óc và tay chân. Các cô chú lớn tuổi sang Mỹ rất đau đầu về khía cạnh công việc. Vì đi làm thì sức không bằng các dân gốc Mễ, gốc Sì, gốc Phi mà nhất là mấy thành phố đông dân, thiếu việc thì lương lại quá ư là thấp. Làm trí óc thì không hẳn nhẹ hơn, nhưng sẽ phù hợp với gốc dân sức nhỏ, vai gầy như Việt Nam mình. Tuy nhiên nói đi thì cũng nói lại, chua cay là vậy, nhưng các cô chú sang Mỹ là điều rất đáng khâm phục. Chưa kể đời bố sẽ củng cố đời con. Trình độ học vấn của con em dân Việt Nam mình không tệ chút nào. Chợ hoa tết của người Việt ở California. Ảnh Tuy Can Về học hành, tuổi nào cũng học được, miễn dốc lòng dốc sức. Chẳng ai cười bạn, cũng không ai soi mói đời tư của bạn. Học ra rồi làm gì? Cái không thiên đường tiếp theo của Mỹ là ở đây. Tỉ lệ thất nghiệp khá cao! Học ra đôi khi lóng ngóng mãi không ra việc. Mà rồi đôi khi có việc cũng xa tít mù tắp, phải dời sang sống tại tiểu bang khác và phải xa gia đình một thời gian. Các bạn biết không, mỗi tiểu bang của Mỹ to lớn như 1 quốc gia nếu so với Viật Nam hay các tiểu quốc khác. Nên dọn đi, dọn lại là điều khá chán nản với truyền thống an cư của người Việt mình. Lại phải đau đầu suy nghĩ. Vậy tại sao việc làm là quan trọng? Bảo hiểm và chi phí khám chữa bệnh hao phí nhiều và cao lắm. Không có bảo hiểm thì lỡ ra có chuyện gì là sính vính luôn. Cái vinh dự quốc gia hàng đầu về chăm sóc y tế cộng đồng cũng đi đôi với chi phí y tế cao nhất thế giới có khi. Bảo hiểm giúp mình giảm nhẹ tiền khám chữa bệnh. Vậy đi mua bảo hiểm. Không phí, không thừa nhưng thú thật hồi mới qua cái vụ bảo hiểm này làm mình tiếc tiền dễ sợ. Nhưng nói đi phải nói lại, có việc làm là có nhiều thứ. Có nhanh hơn những gì mình mong muốn tại quê nhà! Ví dụ cái nhà, một người nhân viên bình thường không thể mua nổi nếu không có thu nhập không thường xuyên hay bất thường nào đó các bạn hiểu văn hóa kinh doanh, dịch vụ bên quê nhà rồi ha. Vậy rồi với lương ba cọc ba đồng thì chia ra xem căn nhà 1 tỷ đồng thôi, ta phải để dành trong bao lâu? Bên Mỹ thì khác chút. Không trả góp không phải dân Mỹ. Trả góp đây không phải là mô đen gì hết. Trả góp để xây điểm tín dụng như bạn Chí Vân Tâm đề cập ở trên. Nhưng cái hay của trả góp là mình có mình xài sớm, góp xong nó hư, mình lại góp. Nhà thì từ ngày đi down đủ tiền cho ngân hàng và bắt đầu góp là có thể dọn và ở. Xui xui mất job, hết góp nổi, nó kéo nhà. Vậy đó! Góp xong cái nhà đầu cũng hai màu tóc vì lo đó nghen. Lối sống cũng phải thay đổi ít nhiều. Sẽ là rất phù hợp nếu ai thích cơm, bỏ phở. Mình đề cập cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Bạn có gia đình, bạn chung vai đấu cật với bạn đời thì cuộc sống cũng dễ dàng hơn. Còn ngoại tình lăng nhăng thì xem như thả dốc không phanh nếu chính bản thân bạn không có gì bền vững trong sự nghiệp. Còn nghĩa đen là mình có xu hướng ăn cơm nhà sẽ tiết kiệm rất nhiều. Hãn hữu lắm đi ra ngoài ăn, ăn xong bo từ 10-20% thì có mà tiếc đứt ruột. Xin đừng nghĩ mình keo khi nói vậy. Chính ra phàm là dân Việt, cơm với nước mắm cũng sẽ thấy ngon hơn thứ phở lạt lẽo tại Mỹ đó. Cà phê cũng nhạt nhẽo, rồi … ui thôi ẩm thực nghĩ đến mà oải người. Mình keo cũng được, tiết kiệm cũng được. Nhưng ai đó qua đây đi làm rồi, va vấp cái công việc tay chân rồi mới biết. Tụi chủ nó trả lương đáng đồng tiền bát gạo lắm, chứ không có chuyện sáng 9 giờ cafe 4 giờ về mà ăn lương tháng ngon lành đâu. Cái mà mình thích nhất mà sắp sửa đề cập ở đây là cái dịch vụ và cách đổi đãi người với người. Mặc dù đó là hai vấn đề của kinh tế và xã hội, nhưng gom lại là vì mình sẽ thích lắm khi người đối diện nói chuyện tôn trọng mình. Không có đâu cái kiểu hoạnh họe, chửi lên đầu lên cổ để vòi tiền nhằm tăng chất lượng phục vụ. Mong có vài ý chia sẻ cùng các bạn đọc. Đi Mỹ được cứ đi, đóng thuế được cứ đóng, học được cứ học, giấc mơ Mỹ nằm ở chỗ bạn dám lao ra ngoài đi cày thuê cuốc mướn. Đi rồi sẽ sợ, sợ rồi muốn về, nhưng ở quen rồi bảo về sẽ không ai dám mặc dù than ầm trời luôn. Theo Vnexpress Đi tìm câu trả lời du học Mỹ dễ hay khó? Thông thường thì tất cả mọi người đều cho rằng đi du học Mỹ rất khó và tốn thật kém bởi Mỹ là đất nước phát triển nhất thế giới. Nhưng sự thực là đi du học Mỹ không hề khó như mọi người nghĩ, thậm chí bạn còn có nhiều cơ hội để nhận được những suất học bổng có giá trị và chắc chắn là 100% đều xin được visa du học Mỹ. Ngoài ra các bạn học sinh, sinh viên muốn thực hiện ước mơ đi du học Mỹ của mình thì cần phải tính toán để có kế hoạch du học phù hợp nhất, tránh những sai lầm không đáng. Để chuẩn bị tốt cho kế hoạch đi du học của mình thì trước tiên bạn phải tìm hiểu một số kinh nghiệm du học Mỹ và cần phải biết được học lực của mình như thế nào, đã có chứng chỉ tiếng Anh quốc tế hay chưa, hay là sang Mỹ học Tiếng Anh trước rồi mới học chuyên ngành? Tiếp theo, bạn phải tính toán được tất cả chi phí du học Mỹ cần bao nhiêu? để đủ cho bạn phải chi trả khi đi du học Mỹ trong đó bao gồm cả học phí và chi phí ăn, ở và sinh hoạt. Bởi vì học phí và chương trình học của các trường ở Mỹ rất đa dạng do vậy bạn cần được tư vấn và tìm hiểu trước để xác định được lộ trình du học của mình. Nếu bạn là người có học lực không quá xuất sắc, tiếng Anh cũng ở mức trung bình và kinh phí chi trả học tập hạn chế thì bạn cần phải nghiên cứu cho mình 1 trường học có chương trình học phù hợp với học lực của bạn và khả năng tài chính của gia đình. Xin visa du học Mỹ có khó không? Điều này bạn không cần phải quá lo lắng vì sự thật là các nhân viên phòng lãnh sự đều muốn cấp visa cho các bạn, miễn là các bạn đáp ứng các yêu cầu của họ. Tuy nhiên, bạn phải chứng minh cho nhân viên lãnh sự thấy bạn đáp ứng đủ 3 điều kiện Bạn có ý định du học Mỹ với mục đích chính là học tập chứ không phải sang Mỹ với mục đích khác. Bạn chứng minh tài chính du học Mỹ để có thể chi trả chi phí cho việc học tập của mình tại Mỹ. Bạn có kế hoạch nghề nghiệp trong tương lai như thế nào sau khi tốt nghiệp. LIÊN HỆ NGAY với trung tâm HALO để được tư vấn cụ thể nhất về vấn đề du học Mỹ dễ hay khó ? Trung tâm Tư vấn du học & Đào tạo ngoại ngữ HALO Education ? Địa chỉ Phòng 704, Tòa nhà OCT 3A, Khu đô thị Resco, Phạm Văn Đồng, Từ Liêm, Hà Nội ☎ Đ iện thoại 046 254 2237 ? Hotline 0971 836 827chị Dung ? Email hotro ? Web Bạn đang theo dõi bài viết Bài viết tìm kiếm từ khoá du học Mỹ khó hay dễ du học Mỹ có khó không du học Mỹ dễ hay khó Xin Visa Du Học Mỹ Khó Hay Dễ? Du học Mỹ từ lâu đã luôn là miền đất hứa đối với sinh viên trên khắp thế giới. Nhưng để đạt được “giấc mơ Mỹ”, bạn phải vượt qua được cửa ải quan trọng là phỏng vấn xin visa du học Mỹ. Có thể bạn đã biết rằng, kết quả phỏng vấn visa Mỹ thường rất nhanh chóng, nhưng đôi khi lại rất cảm tính. Theo thống kê sơ bộ, 80% số người trượt visa Mỹ chỉ sau … vài phút phỏng vấn vì không được chuẩn bị và được tư vấn kĩ lưỡng. Tuy nhiên, thực tế việc xin Visa Mỹ không hề khắt khe, chỉ cần cẩn trọng và bỏ thêm một chút thời gian chuẩn bị chu đáo là bạn có thể dễ dàng giành lấy cho mình một tấm vé may mắn đến với đất nước này. – Một yếu tố nữa khiến cho việc xin VISA trở nên khó khăn đó chính là khâu chuẩn bị hồ sơ. Thay vì nộp các giấy tờ chứng minh những ràng buộc với gia đình, công việc tại Việt Nam nhằm thuyết phục viên chức lãnh sự mình sẽ quay về khi hết hạn visa, không ít bạn nghĩ rằng những lá thư mời, thư bảo lãnh của người thân từ Mỹ gửi về mới chính là “chìa khóa” giúp họ mở cánh cửa du học Mỹ. Tuy nhiên điều đó lại hoàn toàn không tốt cho cuộc phỏng vấn của bạn. – Cũng có nhiều trường hợp bị từ chối cấp Visa chỉ vì sơ suất trả lời không khớp với hồ sơ hoặc trả lời sai khi nghe không rõ câu hỏi. Trong trường hợp này, bạn có thể yêu cầu viên chức lãnh sự nhắc lại câu hỏi chứ không nên trả lời ngay. – Nếu bạn tự tin nghĩ rằng mình sẽ được cấp VISA vì bản thân là người có thành tích học tập xuất sắc, khả năng tài chính mạnh thì bạn đã nhầm. Bạn hoàn toàn có thể bị đánh trượt phỏng vấn nếu không thể hiện được các kỹ năng sống, kỹ năng trả lời phỏng vấn, marketing bản thân cho người phỏng vấn hiểu bạn Mặc dù là đất nước nghiêm ngặt trong thủ tục cấp VISA nhưng so với một số đất nước khác, thủ tục xin cấp VISA du học tại Mỹ khá là thuận tiện và nhanh chóng – Visa Mỹ xét duyệt nhanh Bạn khai hồ sơ online, hẹn ngày phỏng vấn, đến phỏng vấn theo lịch hẹn, phỏng vấn 3-10-15 phút, biết kết quả ngay lập tức và nếu OK thì visa được gửi về tận nhà vào hôm sau, tránh cho bạn sự chờ đợi hay lo âu. – Phí xin visa du học Mỹ không đắt so với các nước khác. Du học sinh Mỹ nộp 200 USD servis fee và 160 USD phí phỏng vấn, tổng cộng là 360 USD. Trong khi đó, visa Úc khoảng 600 USD, bất luận khóa học của bạn chỉ là khóa tiếng Anh 6 tháng hay một khóa chuyên môn dài hạn, phí xét visa Anh là gần 10 triệu, chưa kể phí khám sức khỏe. – Hồ sơ xin Visa Mỹ không cần dịch, rất tiện lợi, bạn chỉ cần mang những gì mình có để đi phỏng vấn. – Có thể dùng tiếng Việt khi tham gia phỏng vấn xin visa, các nhân viên phỏng vấn Visa Mỹ thành thạo tiếng Việt. Tuy nhiên, để có buổi phỏng vấn hoàn hảo, bạn hãy dành nhiều thời gian để luyện thập và chuẩn bị thật tốt. Chúng ta đừng nên chủ quan và quên đi khâu chuẩn bị các câu hỏi trước khi đến buổi phỏng vấn thật. Chính vì sự coi nhẹ đó, không ít buổi phỏng vấn diễn ra không suôn sẻ với kết quả mang lại là nhiều hồ sơ đã bị rớt và không đc cấp Visa. Xin Visa Du Học Mỹ Dễ Hay Khó? Bạn đang mơ ước đi du học Mỹ? Bạn lo lắng về thủ tục xin cấp visa? Bạn không cần phải lo lắng nữa! Sự thật là các nhân viên phòng lãnh sự muốn cấp visa cho các bạn, miễn là các bạn đáp ứng các yêu cầu của họ. Những tin đồn và vô số các thông tin sai lệch hiện nay khiến nhiều bậc phụ huynh và các bạn học sinh/sinh viên nghĩ rằng xin visa du học là rất khó khăn. Tuy nhiên, việc đó đơn giản hơn bạn nghĩ. Mọi câu hỏi mà nhân viên lãnh sự ngồi sau khung cửa kính đặt ra sẽ chỉ xoay quanh ba điểm mấu chốt này. Các nhân viên lãnh sự là người đưa ra quyết định – đồng ý, cân nhắc việc bổ sung thêm các giấy tờ hay từ chối cấp visa – hoàn toàn dựa trên các câu trả lời của bạn, kĩ năng và trực giác của họ. Điều này có nghĩa là bạn nên nói sự thật, sử dụng các tài liệu xác thực và giải thích mọi kế hoạch của mình một cách logic và rành mạch. Vậy các nhân viên lãnh sự có khi nào mắc sai lầm hay không ? Đôi khi là có, bởi họ cũng chỉ là con người và hoàn toàn có thể nhầm lẫn. Dù vậy, nhìn chung họ luôn cố gắng hết sức để đưa ra một quyết định quan trọng – cho bạn và cả những người khác – trong một khoảng thời gian rất ngắn. Trên thực tế, mục tiêu của chính phủ Mỹ là thu hút số lượng du học sinh quốc tế đến học tại các trường đại học/cao đẳng của nước mình nhiều nhất có thể. Vì thế, trong quá trình chuẩn bị cho buổi phỏng vấn visa tối quan trọng đó, một cuộc nói chuyện ngắn ngủi sẽ quyết đinh việc bạn có được đi học ở Mỹ hay không, hãy tập trung vào những điều cơ bản và đơn giản hóa vấn đề. Xem xét kĩ các tiêu chí và suy nghĩ xem bạn sẽ kể câu chuyện riêng của bạn như thế nào cho hợp lý, tránh tình trạng “học thuộc lòng” Các nhân viên lãnh sự sẽ rất khó chịu nếu bạn trình bày lí do đi học ở Mỹ vì “nước Mỹ có hệ thống giáo dục tiên tiến bậc nhất trên thế giới”, hay đại loại như vậy. Hãy kể cho họ nghe tại sao bạn lại chọn đi học ở Mỹ, bản thân bạn sẽ được lợi như thế nào từ trải nghiệm quý giá có thể thay đổi cả cuộc đời này và các kế hoạch của chính bạn là gì. Mẹo nhỏ Bạn chỉ cần chứng minh cho nhân viên lãnh sự thấy bạn đáp ứng đủ 3 điều kiện 1. Đầu tiên, Bạn là một người học sinh thực thụ có nghĩa là bạn không hề có ý định sử dụng visa không định cư để nhập cư vào Hoa Kỳ. 2. Thứ hai, Bạn có khả năng chi trả cho việc học tập của mình. 3. Thứ ba, Bạn có kế hoạch quay về quê hương sau khi kết thúc thời gian học tập. The US Student Visa Visa học sinh Mỹ It’s Not Rocket Science! Đó không phải là ngành Khoa học tên lửa ! Sinh viên đi phỏng vấn nên mặc trang phục lịch sự và giữ thái độ bình tĩnh và thoải mái. Các bạn nên nhìn thẳng vào mắt nhân viên lãnh sự, và chuẩn bị trả lời rành mạch tại sao bạn lại chọn học trường đó. Ví dụ, trong rất nhiều điểm nổi bật của Cao đẳng Pierce như giáo dục chất lượng cao, sĩ số lớp nhỏ, học phí thấp, hỗ trợ cá nhân và hỗ trợ hồ sơ chuyển tiếp lên đại học, bạn nên giải thích tại sao trường đó lại phù hợp và đặc biệt với bạn. Một điều cũng rất quan trọng là giải thích tại sao bằng cấp Mỹ sẽ giúp bạn, gia đình, cộng đồng và đất nước của bạn khi bạn quay trở về nước sau khi hoàn thành chương trình học. Và bạn nên chuẩn bị sẵn sàng trình bày kế hoạch nghề nghiệp tương lai sau khi trở về nước. Mary Meulblok, Giám đốc, Dịch vụ Sinh viên Quốc tế, Trường Cao đẳng Pierce College 6 Lời Khuyên Cho Buổi Phỏng Vấn Xin Visa Mặc trang phục veston hoặc váy công sở Trả lời các câu hỏi một cách cụ thể, chính xác Mang theo bản báo cáo tài khoản ngân hàng hoặc tài liệu chứng minh tình trạng việc làm Cung cấp chi tiết kế hoạch học tập của bạn Giữ bình tĩnh và thái độ chuyên nghiệp Trả lời đúng sự thật Năm ngoái 595,542 visa sinh viên F-1 đã được cấp Show More Cập nhật thông tin chi tiết về Sống Ở Mỹ Khó Hay Dễ? trên website Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành! Nếu bạn nào đã từng học và thi bằng lái xe cả ở VN và ở Mỹ, chắc sẽ thấy việc học và thi bằng lái ở VN … trần ai hơn. Tuy vậy, bằng lái của VN không sử dụng được tại Mỹ. Vì Mỹ chưa tham gia Công ước Vienna. Các bạn có thể tham khảo vụ này trên Google. IMM Group Với cá nhân tôi, việc lái xe cấu thành bởi mấy yếu tố Kỹ năng điều khiển chiếc xe, tác phong chạy xe và khả năng về đường sá. Có quyền thi rớt… 3 lần Nếu đã biết lái xe ở VN, bạn sẽ không phải học thêm kỹ năng điều khiển xe, tuy nhiên bạn sẽ phải điều chỉnh phần nào tác phong chạy xe. Còn khả năng về đường sá thì ai cũng học từ đầu. Ở nhiều bang có đông người Việt, người ta cho phép học và thi phần lý thuyết bằng tiếng Việt. Ở thành phố tôi ở, để vượt qua phần học và thi lý thuyết bằng tiếng Việt, mỗi người đến trung tâm đóng 50 đô la, học từ sáng đến nửa giờ buổi chiều thì thi luôn trong ngày. Hầu như ai cũng vượt qua phần này. Sau khi thi đậu, sẽ nhận một mảnh giấy A4, có chữ ký của… cán bộ chấm thi và có thể lái xe, nếu có một người trên 21 tuổi, có bằng lái trên 1 năm ngồi cạnh số tuổi và thời hạn này có thể xê dịch ở mỗi bang. Vì vậy, về mặt lý thuyết, bạn bước chân ra khỏi nhà buổi sáng khi chưa biết gì, nhưng buổi chiều bạn đã có thể lái xe về nhà. Ở Mỹ, việc mua một chiếc ô tô vô cùng quan trọng vì đó là phương tiện kết nối với cộng đồng cũng như đi lại Luật không hề “làm khó nhau”, nhưng nếu kỹ năng lái, tác phong, đường sá chưa quen, bạn gây tai nạn là hàng tỉ thứ đổ xuống đầu ngay lập tức. Vì vậy, hãy bớt nóng, về nhà lo ôn lại lý thuyết cho nhuyễn, ngồi cạnh người khác, nhìn cách họ lái xe, quan sát đường sá, bảng chỉ dẫn một thời gian, sau đó hãy ngồi vào vô lăng. Cũng như phần thi lý thuyết, có nhiều cá nhân nhận dạy thi lấy bằng thực hành, giá khoảng 400 – 500 đô từ lúc bắt đầu cho đến khi có bằng. Ai không thích học thầy, có thể học với thân nhân. Vì bất kỳ ai trên 21 tuổi, có bằng trên 1 năm luật Texas đều có thể dạy bạn lái xe. Không phải học và thi trong sa hình như ở VN mà mọi thứ đều bắt đầu luôn bằng thực tế. Cứ bò từ đường nhỏ, ra dần đường lớn. Trong khi sát hạch thực hành, người ta không bắt bạn chạy ra cao tốc, nên cứ yên tâm chạy cho nhuyễn trong đường nhỏ. Sau khi chạy đã… nhuyễn nhuyễn, bạn đến các trung tâm an toàn giao thông, nộp 25 đô để thi thực hành. Bạn có quyền thi rớt 3 lần. Qua lần thứ tư phải đóng tiếp 11 đô. Trên lý thuyết, hễ thi rớt, bạn có thể đăng ký thi lại ngay lập tức. Nhưng “chiến tích” của bạn được giám khảo ngồi cạnh ghi hết vô biên bản và lưu trên hệ thống mạng. Giám khảo lần sau trước khi lên xe bạn để chấm sẽ ngó lại tên bạn trên hệ thống. Vì vậy, để cho chắc, nếu vừa thi rớt thì nên về nhà luyện lại một đôi tuần hãy quay lại. Khi thi thực hành bạn có thể lái bất cứ chiếc xe nào mà bạn thấy quen, có quyền nhìn camera khi lùi, nếu xe có option này. Bài thi gồm lùi vào khoảng trống xe trước – sau parallel. Băng qua vài cái stop sign, vài ngã tư, vài lần quẹo trái, quẹo phải. Miễn sao bạn lái đúng tốc độ, ra vô hợp lý, nhường nhịn đúng luật là có thể đậu. Song trong thực tế mình từng biết nhiều người thi trên dưới 10 lần vẫn… nhận đồng hồ quả lắc từ giám khảo. Sau khi cầm bằng lái trong tay, bạn sẽ còn lọng cọng một thời gian. Với đủ thứ bi hài. Va quẹt trầy xe đôi lần, phải đem đi sửa. Công sửa xe ở Mỹ cực cao so với VN, một chỗ móp, một đường trầy nhỏ cũng vài trăm đô. Bảo hiểm có thể trả, nhưng “chiến tích” bị ghi vào lịch sử chiếc xe, không thể giấu diếm. Và tiền bảo hiểm phải đóng sẽ tăng lên. Chạy xe trên đường ở Mỹ bạn không thể bò chậm chậm, nhớn nhác kiếm chỗ quẹo mà phải lao theo tốc độ đồng bộ với các xe xung quanh. Cũng không thể tấp vô lề để… lấy bình tĩnh, cảnh sát sẽ đến hỏi ngay, vì làn dừng bên cạnh chỉ dành cho các tình huống khẩn cấp. Chi phí sửa chữa và bảo hiểm cho xe rất đắt. Vì thế, chủ xe cần luyện tập thật ký trước khi ra đường lớn hoặc lên cao tốc Vì vậy việc vọt qua chỗ cần quẹo sẽ xảy ra dài dài. Vọt qua rồi cũng không thể… gài số de hay quay đầu hồn nhiên, mà phải… chạy tiếp tìm lối quay lại. Đường ở Texas có hệ thống song song, nên có thể quay lại điểm cũ sau một đôi dặm, nhưng ở nhiều tiểu bang, nếu đã lỡ vọt qua, bạn có thể phải chạy hàng chục dặm mới có chỗ quay lại điểm cũ. Đặc biệt, rất nhiều người cầm lái mười mấy năm vẫn không dám lên cao tốc, vì ở Texas tốc độ cho phép trên cao tốc nội đô đã khoảng 60 dặm/h 1 dặm bằng 1,6 km, ra ngoại ô cho chạy tới 70 – 80 dặm. Chỉ cần lơ đãng là chiếc xe hơi sẽ hóa thành… trực thăng. Nhưng khi lái đã quen, cái cảm giác ôm vô lăng một chiếc xe trên cao tốc Mỹ nó… đã gì đâu. Mới tuần rồi, hai vợ chồng thay nhau chạy một chiếc Sienna, cùng các con vi vu với tốc độ 130- 140 cây số trên giờ, mà thấy vẫn còn có thể… đạp thêm ga. Vì xe đầm, đường tốt. Nhìn cung đường phẳng phiu, rừng cây hai bên xanh như mộng, thấy… khó tin quá. Mong sao được lái xe an toàn, để cảm giác ấy còn hoài, vì với việc xe cộ, chẳng ai dám nói trước điều gì. Kỳ sau mình sẽ kể tiếp tới chuyện mua xe ở Mỹ. Không có chiếc xe là… tuyệt vọng Một trong những khoản mua sắm đầu tiên khi đến Mỹ của mỗi gia đình đó là chiếc xe hơi. Nó đơn giản như chiếc xe máy ở VN, đó là “đôi chân” của mỗi nhà. Thậm chí cần thiết hơn thế, bởi ở Mỹ người ta giãn dân rất tốt, khu vực nào cũng có đầy đủ các thiết chế hạ tầng, nên dân không hề muốn ở mấy vùng đô thị tập trung, ồn ào, chật chội. Trung tâm nhiều thành phố lớn ở Mỹ, sau giờ làm việc, bạn có thể… trải chiếu ngủ giữa đường vì chúng vắng hoe. Chính vì giãn dân, nên đi làm, đi gặp bạn bè có thể phải chạy xe rất xa. Không có chiếc xe là… tuyệt vọng! Tuy nhiên, mục đích mua một chiếc xe của mỗi người mới nhập cư còn hơn thế. Bởi như tôi đã nói ở phần đầu, mọi khoản chi dụng của người dân Mỹ đều gắn liền với tín dụng và dùng hàng trả góp. Muốn mua gì cũng phải có tín dụng, nhất là nhà cửa. Muốn xây dựng điểm tín dụng thời gian đầu, không gì tốt hơn mua một chiếc xe hơi mới trả góp – xin nhắc lại là mua mới trả góp, chớ mua trả một lần, coi như bạn bỏ qua cơ hội xây tín dụng. Mua xe ngoài chuyện đi lại còn là một cách để xây điểm tín dụng dễ dàng Hằng tháng, nếu bạn thanh toán cho ngân hàng đầy đủ, đúng hạn, điểm tín dụng của bạn sẽ được bồi đắp dần, cho đến khi đủ dùng nó để mua nhà. Tuy nhiên, muốn mua một chiếc xe hơi trả góp, bạn… phải có tín dụng, đó là điều cắc cớ, khó khăn với không ít người. Cách thường làm đó là nhờ một người thân, có điểm tín dụng tốt, chịu đứng tên chung với mình để mua chiếc xe ấy. Thực sự, việc nhờ vả này không hề dễ, nếu không phải là người thật thân. Vì chỉ cần bạn… lơ đãng quên trả, điểm tín dụng của họ cũng bị lôi tuột xuống theo, họ cũng phải tiết lộ thu nhập với ngân hàng, cùng nhiều hệ lụy khác. Mà người ở Mỹ lâu năm, mọi rắc rối kiểu này họ luôn có xu hướng… né xa. Trong trường hợp không muốn mua xe hơi mới, bạn có thể chọn một chiếc xe cũ, loại mới lăn bánh khoảng vài chục ngàn miles, với giá thấp hơn hẳn. Xe hơi ở Mỹ thì khỏi nói. Bởi tất cả các hãng xe trên thế giới đều coi thị trường Mỹ là quan trọng số một. Mọi ưu tiên về trang thiết bị, độ an toàn, chất lượng xe… thị trường Mỹ luôn ở hàng cao nhất. Một chiếc xe nhập khẩu từ Mỹ là niềm mơ ước của giới chơi xe ở VN. Bởi cùng một hiệu xe, một dòng đời… thì bản lắp ráp nội địa VN luôn có chất lượng chỉ khoảng 2/3 xe Mỹ. Nhưng giá xe ở VN lại cao trung bình gấp 3 lần một chiếc xe cùng loại ở Mỹ. Ví dụ, hồi tôi mua chiếc Toyota Camry XLE đời 2016, với giá 27 ngàn USD, trong khi đó trên một trang bán xe ở VN rao giá 2,2 tỉ đồng. IMM Group *Bài viết được chia sẻ dựa trên sự đồng thuận về trao đổi thông tin giữa Blog và Báo Thời đại Sống ở Mỹ dễ hay khó? – Phần 3 “Thả” con vào môi trường giáo dục Sống ở Mỹ dễ hay khó? – Phần 2 Sau “tuần trăng mật” tất cả trở về số 0 Sống ở Mỹ dễ hay khó? – Phần 1 Những chướng ngại vật trên đường leo núi Loạt bài của tác giả Nguyễn Danh Lam mà chúng tôi giới thiệu sau đây sẽ phác họa toàn bộ đời sống của một người nhập cư, từ việc thi bằng lái xe, mua xe, mua nhà, tìm việc làm… hòng giúp bạn đọc có thêm thông tin trước khi cho con du học hoặc sang Mỹ định cư. Sống ở Mỹ dễ hay khó tùy người, tùy hoàn cảnh, tùy tâm thế. Nhưng nền tảng khách quan Mỹ là dễ sống, tùy mình ghép cái hoàn cảnh chủ quan của mình vô đó nó khớp đến đâu. Với một mảnh đất phì nhiêu, nhưng cái cây không biết hút dưỡng chất từ cái phì nhiêu ấy thì cái cây ấy vẫn vật vã, vẫn không tương thích nổi, không lớn nổi và có thể chết. Với một người vừa nhập cư vào Mỹ, khó khăn sẽ là cực kỳ, và nó sẽ bao gồm Bằng cấp Tất cả bằng cấp cũ đã học hầu như không tương thích với kết quả giáo dục Mỹ, hệ thống pháp luật Mỹ… Từ kinh tế, luật, y khoa, khoa học xã hội nhân văn… cho đến cái bằng lái xe. Ngoại trừ một số nghề như khoa học lý thuyết, kỹ thuật công nghệ và cả cái nghề… mỹ thuật của mình, nó mang “ngôn ngữ” chung toàn cầu. Vì vậy, coi như cả quá trình đi học từ bé đến lớn của mình – cái hành trang vào đời đã được trang bị suốt mấy chục năm phải… hầu như bỏ hết. Cứ hình dung, để sống 70 năm, phải học 20 năm, vậy mà đến nửa cuộc đời mọi vốn liếng coi như bị xóa trắng. Đó là một khó khăn khủng khiếp. Ngôn ngữ Ngôn ngữ mẹ đẻ, bao trùm đời sống hằng ngày, mọi quan hệ giao tiếp hằng ngày, có thể ví nó như… cái miệng mình, bỗng một ngày chẳng còn tương thích nữa. Nghiệt ngã gần như rơi vào hoàn cảnh của một người đột nhiên… “khiếm thính”! Tài chính – tín dụng Để sống được ở Mỹ, phải có điểm tín dụng ngân hàng, được gầy dựng trong cả một quá trình tiêu dùng dài lâu. Anh càng xài nhiều, càng trao đổi hàng hóa nhiều, càng trả mọi thứ đúng hạn thì điểm tín dụng sẽ càng cao. Điểm tín dụng liên quan tới mọi thứ. Hầu như muốn mua thứ gì để trang bị “hạ tầng sống” lúc đến Mỹ đều phải dùng điểm tín dụng. Anh không có tín dụng sẽ không thể trực tiếp mua xe, mua nhà, mua đồ dùng trả góp. Mà dùng đồ trả góp là điều gần như đương nhiên, áp dụng đối với toàn thể dân Mỹ. Vậy mới đến Mỹ, điểm tín dụng bằng 0, phải xoay trở thế nào? Mức thu nhập Việt Nam, vốn liếng tích góp mang giá trị Việt Nam, khi quy sang tiền tệ Mỹ, nó bay vèo qua cửa sổ. Bằng lái xe, kỹ năng lái xe Ngoại trừ một số thành phố có mật độ dân số tập trung cao, còn lại trên hầu hết lãnh thổ bao la của nước Mỹ không có hệ thống giao thông công cộng dễ dàng, tiện lợi như ở châu Âu, Nhật Bản, Singapore… Bạn không biết lái xe, chưa có bằng lái xe, coi như bạn… khiếm khuyết nốt đôi chân. Bởi mọi dịch vụ tối thiểu như mua một cục nước đá, một trái ớt, một gói thuốc, một lon bia… bạn đều phải rời khu nhà mình ở, đi ra hệ thống cửa hàng gần nhất cách một đôi dặm. Ở Mỹ người ta không cho buôn bán tại nhà, mở cửa nhà bày ra một cái sạp bán đủ thứ như ở Việt Nam hoặc nhiều nước khác. Chỗ ở là chỗ ở, chỗ làm là chỗ làm, đôi khi cách nhau hàng trăm cây số. Ở Mỹ, việc phải lái xe đi làm hằng ngày cách chỗ ở 100 km là điều rất phổ biến. Những đứa trẻ đồng ca trong một trường tiểu học ở Mỹ Quan hệ anh em, họ hàng, bè bạn Bạn ở tỉnh về thành phố thường dễ thấy một điều Sao người ở thành phố lạnh lùng, khó gần quá. Bởi vì sao? Vì ai cũng có công việc, cũng phải vận hành liên tục như “cỗ máy”, đến một cái hẹn cũng phải thu xếp đủ thứ liên quan, không dễ. Khi từ Việt Nam mới qua Mỹ, bạn rất dễ gặp phải cú sốc tương tự, nhưng ở cấp độ gay gắt hơn. Dù anh em, bè bạn của bạn rất tốt bụng, khi gặp nhau rất vui, nhưng để gặp được, cao hơn nữa là nhận sự giúp đỡ sẽ rất khó khăn. Bởi nước Mỹ – cũng như chủ nghĩa tư bản, được xây dựng trên nguyên tắc, tất cả cùng phải nỗ lực, nỗ lực kinh khủng để rồi tất cả cùng giàu, hỗ tương nhau ở mặt thượng tầng, chứ không… giúp ba cái lặt vặt để rồi cùng… chết. Hay nói tóm gọn, giúp nhau cái cần câu chứ không giúp con cá. Bạn hỏi vay em ruột của mình 50 đô trên đất Mỹ, nếu bị từ chối, cũng đừng lấy đó làm lạ. Nhưng nếu bạn biết tự đứng trên đôi chân mình, giữ được tự trọng cá nhân, bạn sẽ được kính trọng. “Ma cũ” và “ma mới” Bạn hãy hình dung, một ngày kia bạn dọn tới ở ngay trước mặt họ với mọi thứ khác biệt, từ vóc dáng bề ngoài, đến dân tộc tính, tập tục sống, để họ chấp nhận bạn, coi bạn như một phần trong cuộc sống họ, rồi làm bạn cùng họ, hơn nữa là làm sếp, làm thầy họ… Hẳn nhiên không thể là một vấn đề đơn giản, trừ khi họ cực kỳ bao dung và có một hệ thống thiết chế mạnh mẽ về mặt này. Tuy nhiên, để được người “gốc” chấp nhận đã khó, mà để được một người… nhập cư giống mình chấp nhận còn khó hơn. Đã có nhận xét được đưa ra Người Mỹ trắng phân biệt chủng tộc còn ít hơn mấy người… nhập cư. Bởi một tâm lý chung Người Mỹ gốc họ đã làm chủ nhiều đời, đời sống họ đã ổn định, thoáng, nên tâm lý “hỷ xả” cũng gần hơn. Còn người nhập cư, giống một cô con dâu về nhà chồng thời phong kiến, chịu đủ thứ áp lực, thân phận, nên đến khi được lên hàng… mẹ chồng, thường sẽ muốn chứng tỏ uy quyền, bù lấp cho “thiệt thòi” xưa cũ, nên hay… ra uy, thậm chí đè nén, bóc lột kẻ đến sau. Khi đi thi bằng lái xe, thấy một giám khảo Mỹ trắng xuất hiện, ngồi vô xe mình, thường người ta thở ra được quá nửa áp lực. Bởi giám khảo Mỹ trắng thoáng hơn, còn giám khảo “Mỹ màu” khoái chứng tỏ uy quyền và làm gắt hơn. Hoặc đi làm cho một công ty Mỹ, bạn sẽ được đáp ứng ít nhất là mọi quyền lợi tối thiểu được pháp luật quy định. Còn làm cho một ông chủ nhập cư, bạn hãy chuẩn bị một tinh thần… bị đì tới nơi tới chốn, bị bớt xén tiền công, bị tăng giờ làm vô cớ, bị cắt mọi quyền lợi cơ bản bằng đủ thứ mánh lới bi hài. Tất nhiên, đây không phải là quy luật, vẫn có người này người khác, nhưng hãy nói thẳng với nhau, điều này là khá phổ biến. Tuy nhiên, luật chống phân biệt đối xử là tài liệu đầu tiên một người nhập cư được nhận khi đặt chân vào Mỹ. Họ hướng dẫn bạn những điều cơ bản nhất để “yên tâm” sống, không phải “sợ” ai, vì mọi điều đều đã được luật pháp quy định và áp dụng khá tốt trong thực tế. Khi bạn biết luật, bạn trang bị được tâm lý cứng cỏi, bạn có bản lãnh riêng, bạn sống chan hòa, bạn sẽ ít phải… co ro, thủ thế. Thậm chí nhiều người luôn mang cảm giác mình bị phân biệt, bị “đì”, thấy mình nhỏ bé, thân phận… Hầu hết nguyên nhân là do bạn tự sợ, bạn thiếu bản lãnh, bạn không dám “cầm” lên thứ vũ khí pháp lý mà người ta đặt vào tay bạn. Phần 6 VỀ CÔNG ĂN VIỆC LÀM Chúng ta đã biết, có 3 cấp độ kiếm tiền cơ bản, cho dù ở đâu 1. Dùng sức để kiếm tiền; 2. Dùng tri thức, kỹ năng để kiếm tiền; 3. Dùng tiền để kiếm tiền. Với một người mới nhập cư, như mình đã nói ở phần đầu, hầu hết mọi loại bằng cấp ở VN đều không “tương thích” trên đất Mỹ. Nên “cấp độ” kiếm tiền thứ 2, chỉ có một số ít người thỏa mãn được. Cấp độ kiếm tiền thứ 3, nhiều người tuy có vốn, nhưng để đầu tư, dùng đồng tiền sinh lợi ngay cũng không hẳn là việc có thể triển khai trong ngày một ngày hai. Nên “cấp độ” kiếm tiền phổ thông nhất vẫn là “dùng sức để kiếm tiền”. Thời đoạn này kéo dài bao lâu, hẳn nhiên tùy thuộc vào sự hòa nhập nhanh hay chậm của “chủ thể”. Với việc “dùng sức để kiếm tiền” cũng có mấy yếu tố, tỉ lệ thuận với thành công Khả năng tiếng Anh, sức khỏe và nỗ lực. Trong đó yếu tố thứ ba dường như lại quan trọng nhất, tất nhiên chúng ta tạm coi yếu tố sức khỏe mọi người đều ở mức chấp nhận được. Có một điều khiến người nhập cư cảm thấy tự tin hơn, đó là ở Mỹ anh làm việc gì, vị thế cao hay thấp, đều không bị cái rào cản “sĩ diện” gây khó dễ. Mình biết có người Mỹ gốc, rất thành đạt, nhưng lúc đã nghỉ hưu, thấy buồn tay buồn chân bèn vô siêu thị xin làm cái việc… bỏ hàng vô bịch ni lông cho khách. Vẫn thưa gửi lịch lãm, gọi khách hàng là “ông bà”, cảm ơn, chúc một ngày tốt đẹp… Ngay cả làm cùng một công ty, người ta cũng chẳng biết lương ai cao, ai thấp, “lính” hay “sếp”, chủ hay tớ cũng cày hùng hục như nhau… Mới hôm rồi, gia đình mình kiểm tra trong nhà, thấy trên mái thiếu một con ốc, bèn gọi điện cho chủ đầu tư. Rất bất ngờ khi người xuất hiện là ông kiến trúc sư trưởng, phụ trách toàn bộ việc thi công của cả khu hàng trăm nhà. Ông này bắc thang hì hục trèo lên mái, kiểm tra, rồi đi lùng tìm đúng con ốc còn thiếu, sau đó lại hì hục trèo lên lắp con ốc, hoàn toàn không kêu bất cứ một “lính lác” nào làm thay cái việc nhỏ nhặt ấy. Để bắt tay ngay vào một công việc phổ thông trên đất Mỹ là không hề khó. Các tiệm nail như ở bang mình luôn dán thông báo tuyển người dày đặc khắp nơi. Một người chưa biết gì về nail, bắt đầu đi học rồi túc tắc đi làm, trong vài tháng đã có thể có thu nhập 700- 800 đô/tuần. Một thợ nail giỏi ở bang mình có thể kiếm 6-7 ngàn đô/tháng. Một công việc khác, đối tượng du học sinh hay chọn, đó là bồi bàn, phụ bếp, lương tính theo giờ, cộng thêm tip ở VN hay gọi theo kiểu Pháp là tiền “boa”, một ngày có thể kiếm trên dưới 100 đô. Một công việc khác, thích hợp với nam giới, đó là vào làm trong các hãng, xưởng, đứng dây chuyền sản xuất, phụ việc trong các siêu thị… Mấy công việc này thường xuyên có ở các trung tâm giới thiệu việc làm miễn phí của chính phủ. Bạn tới đó, để lại hồ sơ, số điện thoại của mình, khi có việc trung tâm sẽ kêu ngay, bằng những nhân viên nói ngôn ngữ của bạn. Mấy việc này, lương trung bình, khởi điểm ở mức thấp, khoảng 8- 10 đô/giờ. Tuần làm 40 giờ. Nếu làm quá số giờ có thể được tính lương lũy tiến. Nhiều người chọn làm đúng 40 giờ/tuần, nhưng dồn vô, ngày làm 10- 12 tiếng. Coi như giải quyết trong nửa tuần, nửa còn lại đi kiếm việc khác. Vì vậy nhiều người siêng, có thể “cày” từ 2- 3 việc. Với mức thu nhập trên 2 ngàn đô một tháng, cả hai vợ chồng cùng đi làm là hoàn toàn đủ trả góp một căn nhà khang trang, hai chiếc xe, nuôi hai đứa con cùng toàn bộ chi phí. Làm trên hai ngàn đô là bắt đầu có dư, tích lũy, hoặc du lịch đó đây khi rảnh. Đó là tình hình ở Texas, bang mình. Mức thu nhập và chi phí này có thể khác biệt ở những bang khác. Nói ra có thể đơn giản, nhưng sự cực nhọc là có thật, tùy từng công việc, từng môi trường. Sự cạnh tranh giữa những người cùng hoàn cảnh có thể rất gay gắt. Môi trường làm việc ngột ngạt. Giờ giấc thay đổi lộn xộn, việc phải làm các ca từ tối đến sáng hôm sau xảy ra thường xuyên, vợ chồng con cái có thể ít gặp mặt nhau, nhất là với những người… quá siêng kiếm tiền. Tuy nhiên, với tình hình chung như vậy, chúng ta có thể hiểu vì sao sau vài năm “cày ải”, hầu hết những người nhập cư bắt đầu ổn định dần với số tiền tích góp được. Thêm nữa nhiều người tranh thủ vừa làm vừa học, nên sau vài năm họ vừa có vốn tài chính, vừa có vốn tiếng Anh, nhiều người lận lưng thêm được tấm bằng Mỹ. Vậy là cất cánh. Nếu đã giữ được chữ “siêng”, cũng như “trời cho” sức khỏe ổn định, chẳng mấy người lâm vào cảnh thất bại. Sau khi bước qua giai đoạn dùng sức để kiếm tiền, người ta bắt đầu kiếm tiền bằng kỹ năng, bằng cấp. Thu nhập từ tính giờ, chuyển sang tính lương theo năm. Ngoại trừ những giai đoạn khủng hoảng trầm trọng- khá hiếm hoi, hầu hết người dân Mỹ sống “hồn nhiên”, làm bao nhiêu xài bấy nhiêu, không cần lo nghĩ quá nhiều tới “ngày mai”, vì tiền thuế họ đóng hằng năm đã đảm bảo cuộc sống về già. Các hàng quán còn rút ra một đặc điểm rất… lạ, đó là ngày người ta xài tiền nhiều nhất là những ngày… sắp phát lương mới. Đúng, khi sắp có lương, dân Mỹ bắt đầu kiểm tra tài khoản và… xài cho bằng hết số còn tồn đọng của tháng trước! Qua cách sống này, mình có một sự liên tưởng đến hoàn cảnh sống của người dân bắc bộ và nam bộ trước đây. Miền bắc, vì thời tiết thay đổi thất thường, đất đai khá khô cằn bởi hệ thống đê điều đắp kín, không bồi mới phù sa, con người sống phụ thuộc, bấp bênh vào “mệnh trời”, nên người dân dần hình thành thói quen tích góp, phòng cho những năm mất mùa, đói kém. Còn người dân đồng bằng nam bộ, thời tiết khá ôn hòa, sản vật luôn có sẵn, vì vậy họ ít có thói quen tích góp, phòng hờ, làm bao nhiêu xài bấy nhiêu. Nước Mỹ giờ đây cũng vậy, nếu có ai đó sống tiết kiệm không phải là họ thiếu thốn mà đó là tác phong sống giản đơn. Anh tiết kiệm 100 năm, số tiền giữ được chưa chắc đã bằng anh học lấy một tấm bằng, từ đó có thu nhập vượt trội. Cấp độ thứ ba là dùng tiền để kiếm tiền. Ngay khi đặt chân đến đất Mỹ mình đã thấy hai biểu hiện rất rõ của một nền kinh tế phát triển, đó là lãi suất ngân hàng thấp, tiền thuê mặt bằng rất rẻ. Hai yếu tố này khiến người ta rất dễ làm ăn và nó khuyến khích, tạo điều kiện cho người ta làm ăn. Ngược lại, nó loại trừ những đối tượng “ăn sẵn”, như bỏ tiền vô ngân hàng rút lãi suất, hoặc có mặt bằng cho thuê rồi sống phè phè, mặc người kinh doanh è cổ gánh trên vai cái gánh nặng rất phi lý. Khi đã ở Mỹ một thời gian, có một số vốn trong tay, dù mình chưa có kinh nghiệm, nhưng quen một số bạn bè doanh nhân họ đều nói Khi đã có vốn thì nhìn quanh ở đâu cũng có cơ hội kiếm tiền. Thủ tục thành lập doanh nghiệp tối giản, mọi mắt xích vận hành đã đâu ra đó hàng trăm năm, từ nhân sự, thuế má, hệ thống luật… Bạn cứ đặt đồng vốn vào hệ thống ấy và nó chạy, rất minh bạch. Ai càng có nhiều ý tưởng, nhiều sáng kiến, càng có nhiều khả năng thành công. Ngược lại, bạn đặt vào hệ thống ấy… sự gian trá, lập tức nó sẽ hất ra ngoài, hoặc phải trả những cái giá rất đắt. Mọi thứ có vẻ “thông thoáng” như trên, vậy tại sao ở Mỹ vẫn có dân thất nghiệp, thậm chí là vô gia cư? Thực sự có hai đối tượng rất khó để có thể hòa nhập vào xã hội Mỹ, khó hơn rất nhiều so với cùng đối tượng ấy nếu sống ở VN Đó là nghiện ma túy và… từng ngồi tù. Bất cứ hãng xưởng, công ty nào, sau khi phỏng vấn xin việc, ứng viên đều phải đi xét nghiệm máu. Nếu bạn dương tính với ma túy, coi như mọi cánh cửa đóng sập. Tương tự như thế, nếu bạn từng ngồi tù. Án tích đeo bạn cả đời, không xóa được trong hệ thống. Ngay cả việc bạn từng vi phạm luật lệ giao thông ở mức nặng, ví dụ say rượu lái xe, “cái vết” ấy cũng bị lưu luôn. Hầu hết các nhà tuyển dụng, các công ty, cho đến các ông chủ nhỏ đều e ngại khi tuyển những đối tượng này. Và sự “khắc nghiệt” ấy dần đẩy người “có vết” trôi từ nhà ra ngõ, rồi trôi dần tới gầm cầu. Tất nhiên, khi rơi xuống đáy cùng, trở thành những đối tượng như vậy, chính phủ lại có những kế sách an sinh khác dành cho họ. Tuy nhiên điều đó là rất nhục nhằn, giữa một xã hội coi trọng tự ái như đất Mỹ. Hẹn các bạn tiếp tục ở kỳ sau, mình sẽ nói về hệ thống nhà cửa và việc mua nhà trên đất Mỹ. NGUYỄN DANH LAM Muốn sống được ở Mỹ là mình phải lao vào việc làm, lối sống cũng phải thay đổi chút. Nhưng điều mình thích nhất ở đây là dịch vụ và cách đối đãi người với người, không có cái chuyện hoạnh họe để đòi thêm tiền mới phục vụ đâu nha. Bài viết của bạn Chí Vân Tâm đề cập gần như chính xác mọi điều về cuộc sống ở Mỹ, nhưng tất nhiên trong nội dung bị giới hạn nên đã không thể lột tả toàn cảnh về cuộc sống ở nơi này. Sang Mỹ sinh sống, cái trở ngại to lớn nhất là tiếng Anh. Không có tiếng Anh thì đi đâu làm gì cũng vướng vấp, riết rồi hoảng loạn. Nhiều đêm có người còn mộng mị mong về lại cố hương. Tiếp đó là tuổi tác và công việc. Thường thì việc làm chia làm 2 loại, trí óc và tay chân. Các cô chú lớn tuổi sang Mỹ rất đau đầu về khía cạnh công việc. Vì đi làm thì sức không bằng các dân gốc Mễ, gốc Sì, gốc Phi mà nhất là mấy thành phố đông dân, thiếu việc thì lương lại quá ư là thấp. Làm trí óc thì không hẳn nhẹ hơn, nhưng sẽ phù hợp với gốc dân sức nhỏ, vai gầy như Việt Nam mình. Tuy nhiên nói đi thì cũng nói lại, chua cay là vậy, nhưng các cô chú sang Mỹ là điều rất đáng khâm phục. Chưa kể đời bố sẽ củng cố đời con. Trình độ học vấn của con em dân Việt Nam mình không tệ chút nào. Về học hành, tuổi nào cũng học được, miễn dốc lòng dốc sức. Chẳng ai cười bạn, cũng không ai soi mói đời tư của bạn. Học ra rồi làm gì? Cái không thiên đường tiếp theo của Mỹ là ở đây. Tỉ lệ thất nghiệp khá cao! Học ra đôi khi lóng ngóng mãi không ra việc. Mà rồi đôi khi có việc cũng xa tít mù tắp, phải dời sang sống tại tiểu bang khác và phải xa gia đình một thời gian. Các bạn biết không, mỗi tiểu bang của Mỹ to lớn như 1 quốc gia nếu so với Viật Nam hay các tiểu quốc khác. Nên dọn đi, dọn lại là điều khá chán nản với truyền thống an cư của người Việt mình. Lại phải đau đầu suy nghĩ. Vậy tại sao việc làm là quan trọng? Bảo hiểm và chi phí khám chữa bệnh hao phí nhiều và cao lắm. Không có bảo hiểm thì lỡ ra có chuyện gì là sính vính luôn. Cái vinh dự quốc gia hàng đầu về chăm sóc y tế cộng đồng cũng đi đôi với chi phí y tế cao nhất thế giới có khi. Bảo hiểm giúp mình giảm nhẹ tiền khám chữa bệnh. Vậy đi mua bảo hiểm. Không phí, không thừa nhưng thú thật hồi mới qua cái vụ bảo hiểm này làm mình tiếc tiền dễ sợ. Nhưng nói đi phải nói lại, có việc làm là có nhiều thứ. Có nhanh hơn những gì mình mong muốn tại quê nhà! Ví dụ cái nhà, một người nhân viên bình thường không thể mua nổi nếu không có thu nhập không thường xuyên hay bất thường nào đó các bạn hiểu văn hóa kinh doanh, dịch vụ bên quê nhà rồi ha. Vậy rồi với lương ba cọc ba đồng thì chia ra xem căn nhà 1 tỷ đồng thôi, ta phải để dành trong bao lâu? Bên Mỹ thì khác chút. Không trả góp không phải dân Mỹ. Trả góp đây không phải là mô đen gì hết. Trả góp để xây điểm tín dụng như bạn Chí Vân Tâm đề cập ở trên. Nhưng cái hay của trả góp là mình có mình xài sớm, góp xong nó hư, mình lại góp. Nhà thì từ ngày đi down đủ tiền cho ngân hàng và bắt đầu góp là có thể dọn và ở. Xui xui mất job, hết góp nổi, nó kéo nhà. Vậy đó! Góp xong cái nhà đầu cũng hai màu tóc vì lo đó nghen. Lối sống cũng phải thay đổi ít nhiều. Sẽ là rất phù hợp nếu ai thích cơm, bỏ phở. Mình đề cập cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Bạn có gia đình, bạn chung vai đấu cật với bạn đời thì cuộc sống cũng dễ dàng hơn. Còn ngoại tình lăng nhăng thì xem như thả dốc không phanh nếu chính bản thân bạn không có gì bền vững trong sự nghiệp. Còn nghĩa đen là mình có xu hướng ăn cơm nhà sẽ tiết kiệm rất nhiều. Hãn hữu lắm đi ra ngoài ăn, ăn xong bo từ 10-20% thì có mà tiếc đứt ruột. Xin đừng nghĩ mình keo khi nói vậy. Chính ra phàm là dân Việt, cơm với nước mắm cũng sẽ thấy ngon hơn thứ phở lạt lẽo tại Mỹ đó. Cà phê cũng nhạt nhẽo, rồi … ui thôi ẩm thực nghĩ đến mà oải người. Mình keo cũng được, tiết kiệm cũng được. Nhưng ai đó qua đây đi làm rồi, va vấp cái công việc tay chân rồi mới biết. Tụi chủ nó trả lương đáng đồng tiền bát gạo lắm, chứ không có chuyện sáng 9 giờ cafe 4 giờ về mà ăn lương tháng ngon lành đâu. Cái mà mình thích nhất mà sắp sửa đề cập ở đây là cái dịch vụ và cách đổi đãi người với người. Mặc dù đó là hai vấn đề của kinh tế và xã hội, nhưng gom lại là vì mình sẽ thích lắm khi người đối diện nói chuyện tôn trọng mình. Không có đâu cái kiểu hoạnh họe, chửi lên đầu lên cổ để vòi tiền nhằm tăng chất lượng phục vụ. Mong có vài ý chia sẻ cùng các bạn đọc. Đi Mỹ được cứ đi, đóng thuế được cứ đóng, học được cứ học, giấc mơ Mỹ nằm ở chỗ bạn dám lao ra ngoài đi cày thuê cuốc mướn. Đi rồi sẽ sợ, sợ rồi muốn về, nhưng ở quen rồi bảo về sẽ không ai dám mặc dù than ầm trời luôn. Thẻ xanh mỹ – theo Richard Nguyen vnexpress

sống ở mỹ dễ hay khó