Ngôn tình Trung Quốc, Tiểu thuyết tình yêu Giới thiệu sách: Đừng Vội Nói Lời Yêu Tô Lạc trừng mắt với anh ta, lửa giận bốc lên đầu. "Cô lại nổi điên đấy à?" Bắt gặp bộ dạng này của cô, Tiêu Kiến Thành chau mày hỏi. "Không dám." Tô Lạc đáp. "Tôi chỉ muốn cầu xin anh." "Nhưng đây không phải là thái độ cầu xin người khác." "Làm thế nào mới phải?"
Một câu chuyện tình yêu trái ngang và đầy đau đớn đã bắt đầu từ khi ấy. Chẳng biết từ bao giờ, Mộ Dung Phong đã trót đem lòng yêu Doãn Tĩnh Uyển. Đó là lần đầu tiên anh trao trọn vẹn trái tim mình cho một người con gái. Có lẽ vì thế nên anh đã dành cho cô một tình yêu nồng nhiệt đến kì lạ, để rồi đau đớn đến tột cùng.
Con mẹ nó, tôi quá tin vào lời nói của tên Nam Cung Hào kia, tôi bị tên hồ ly đáng chết kia lừa rồi." Anh ta học theo dáng vẻ của trẻ nhỏ dùng mu bàn tay quẹt mắt, đáng tiếc không có giọt nước mắt nào: "Anh muốn đánh muốn phạt giì tôi cũng chịu, nhưng mà đừng buông
Học giả Trung Quốc gây bão mạng: 'Cưới vì yêu chứ đừng vì cha mẹ'. TTO - Mạng xã hội Trung Quốc đang dậy sóng với lời khuyên hôn nhân "đi ngược thế hệ" của một học giả 67 tuổi, theo đó ông cho rằng người trẻ nên đi tìm tình yêu đích thực thay vì kết hôn vội
Web đọc truyện online hỗ trợ đọc truyện trên điện thoại, máy tính bảng, đọc truyện trên iphone, ipaid, điện thoại android tốc độ nhanh nhất Đừng Vội Nói Lời Yêu - Chương 05 - ThíchTruyện.VN
cash. Trọn bộ Đừng Vội Nói Lời Yêu Full tập được cập nhật mới nhất tại Truyện Tip đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Đừng Vội Nói Lời Yêu Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ Truyện Tip Tô Lạc trừng mắt với anh ta, lửa giận bốc lên đầu. “Cô lại nổi điên đấy à?”Bắt gặp bộ dạng này của cô, Tiêu Kiến Thành chau mày hỏi. “Không dám.” Tô Lạc đáp.“Tôi chỉ muốn cầu xin anh.” “Nhưng đây không phải là thái độ cầu xin người khác.” “Làm thế nào mới phải?”Tô Lạc hỏi. “Lúc cầu xin tôi, phụ nữ thường cởi hết quần áo.” Ánh mắt Tiêu Kiến Thành lóe lên tia châm chọc. Tim Tô Lạc đập thình thịch, cô cố gắng khống chế tâm trạng nhưng hơi thở vẫn trở nên dồn dập. Tiêu Kiến Thành thấy vậy liền nói “Dù cô xúc động nhưng nơi này không mấy thích hợp, hay chúng ta đổi chỗ khác đi!” “Đồ vô liêm sỉ!” Chuyện này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Tô Lạc. Cô mắng anh ta rồi quay người bỏ đi. “Này… Cô chẳng có thành ý gì cả!” Tiêu Kiến Thành đi theo Tô Lạc. “Đồ lưu manh!” Tô Lạc đáp một câu. “Tôi cho cô hai sự lựa chọn.” Tiêu Kiến Thành cất cao giọng. “Thứ nhất, ngày mai cô mang trả hết đồ cho tôi. Thứ hai, tối nay… Danh sách chương truyện Đừng Vội Nói Lời Yêu Chương 1 – Ném Hết Người Có Tiền Lên Trời Chương 2 – Tô Lạc, Cùng Tôi Uống Rượu Đi Chương 3 – Yêu Thầm Là Chuyện Luôn Suy Tính Thiệt Hơn Chương 4 – Đi Dưới Ánh Nắng Gắt Chương 5 – Anh Và Cô Và Anh Ta Chương 6 – Tôi Không Phải Là Người Thích Bị Ngược Đãi Chương 7 – Chuyện Gì Cũng Không Thể Quá Tuyệt Đối Chương 8 – Anh Ta Là Yêu Nghiệt Của Phương Nào Không Biết Chương 9 – Tôi Sẽ Nói Với Dương Nhuệ Chương 10 – Một Ngày Nào Đó, Nếu Trở Thành Người Yêu Chương 11 – Chúng Ta Không Phải Là Thần Thánh Chương 12 – Giọt Nước Mắt Của Tô Lạc Chương 13 – Đường Núi Rất Dài Chương 14 – Không Thể Giết Tôi Bằng Ánh Mắt Chương 15 – Một Sự An Ủi Nào Đó Chương 16 – Vĩnh Viễn Không Có Lần Sau Chương 17 – Hãy Từ Bỏ Ý Định Chung Sống Hòa Bình Chương 18 – Thiên Đường Và Địa Ngục Chương 19 – Yêu Là Bởi Vì Đồng Cảm Hay Sao? Chương 20 – Đi Theo Tôi Mới Có Hy Vọng Chương 21 – Có Lẽ Anh Cũng Thích Cô Chương 22 – Đặt Canh Bạc Lớn Chương 23 – Em Đã Tới Bước Đường Cùng Chương 24 – Tôi Mới Là Vận Mệnh Của Em Chương 25 – Điều Hiếm Có Nhất Là Tôi Thích Em Chương 26 – Có Thể Kết Thúc Chương 27 – Năm Tháng Tươi Đẹp Mới Bắt Đầu Đọc truyện online, đọc truyện hay - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang web truyện Online mới nhất, đọc truyện ngôn tình hay . Web đọc truyện online hỗ trợ đọc truyện trên điện thoại, máy tính bảng, đọc truyện trên iphone, ipaid, điện thoại android tốc độ nhanh nhất. Leave a comment
Edit yuraraThể loại đô thị tình duyên, nhất thụ nhất công, cường tra công x biệt nữu thụ, gương vỡ lại lành, 1×1, truyện Biệt thuyết ái Ý Tiêu lần đầu tiên mới tỏ tình với Bạch Hy “Ta yêu ngươi.“ Nhưng Bạch Hy đau đớn mất đi phân nữa bất động sản cùng địa vị trong gia tộc. Bị Bạch gia trục xuất,lưu lạc đầu đường xó chợ, bần hàn không thể tưởng tượng thứ hai Diệp Ý Tiêu nói với Bạch Hy “Ta yêu ngươi.“ Cậu từ lầu cao ở công trường ngã xuống, bị một cây thép xuyên qua bụng, suýt nữa thì bỏ nên đến khi Diệp Ý Tiêu lần thứ ba nói với Bạch Hi ”Ta yêu ngươi.” Bạch Hy liền nổi cơn lôi đình mà gầm lên một tiếng ”Diệp Ý Tiêu, mời ngươi lẳng lặng mà xéo đi! Cái gọi là yêu của ngươi lão tử còn chưa lãnh giáo đủ hay sao!”Tên kia ngọt ngào như đường mật nhưng là có lẫn độc dược a, Bạch Hy quán triệt sâu sắc một điều Diệp Ý Tiêu, cái tên này vì đạt mục đích sẽ bất chấp thủ đoạn, bất chấp đạo lý làm người, căn bản là không thể hiểu thế nào là yêu. Cho nên bất luận chuyện gì cậu cũng kiên quyết cự tuyệt tiếp xúc cùng hắn.
Khi bạn yêu một người phải chăng bạn muốn nói bạn yêu người đó, phải chăng bạn cho rằng đó là tình yêu. Tự cho rằng nói yêu thì chính là tình yêu thật sự? Nhưng thật ra, yêu chính là một tính từ khó nói, không nhanh không chậm nhưng vừa vặn đúng lúc, và chỉ khi trái tim luôn hướng đến một người, luôn nghĩ đến một người thì dù khó khăn đến đâu định mệnh cũng sẽ an bài cho hai người bên nhau . Cũng giống như tiêu đề, hôm nay, tôi sẽ giới thiệu đến với các bạn một cuốn tiểu thuyết về tình yêu đô thị ấm áp nhưng cũng không kém phần đau khổ, “Đừng Vội Nói Lời Yêu” của tác giả Tự Do Hành Tẩu. Hãy cùng chúng tôi khám phá nhé!Đừng vội nói lời yêuThông tin tác giảGiới tính NữNăm sinh 197XChòm sao Nhân mãVề tác giả Tự Do Hành Tẩu, thông tin của cô rất ít được công khai, hiện tại vẫn chưa xác định ngày sinh rõ ràng, nơi sinh vfa lẫn tên. Dù vậy nhưng cô rất được tác giả yêu thích tại Việt Nam với lối viết truyện ngắn gọn xúc tích nhưng không hề khiến người đọc cảm thấy mất hứng hay cụt cảm xúc. Truyện cô viết mang theo chút đau khổ, ngược nhưng cái kết luôn đẹp và rất viên mãn, khiến người đọc vô cùng hài lòng với cái kết như chỉ vậy khi xây dựng câu chuyện, tác giả vô cùng trao chút từ hoàn cảnh đến tình cảm của từng nhân vật, kể cả câu văn cũng vậy, làm cho các độc giả cảm thấy hai nhân vật nam nữ chính đến với nhau không hề bất ngờ, rất tự nhiên. Tựa như đó là lẽ tự nhiên, là số phận đã tác phẩm của tác giảĐừng vội nói lời yêu Đã xuất bảnTình yêu thứ ba Đã xuất bảnThông tin cơ bản của sáchĐã xuất bản, khổ 14,5 cm x 20,5 cmGồm 445 trang với 27 dungNội dung đừng vội nói lời yêuĐừng vội nói lời yêu là câu chuyện kể về Tô Kiến Thành một chàng trai giàu có, vô cùng tự tin. Không những vậy Tô Kiến Thành còn là một chàng trai đa tình có tiếng. Ngay từ lần đầu gặp Tô Lạc, anh đã mang theo cái suy nghĩ nhất định sẽ theo đuổi thành công cô nàng Tô Lạc mạnh mẽ, bướng bỉnh nhưng ẩn sâu trong con người cô là một sự lương thiện. Thế nhưng, Tô Lạc là người tiêu dao tự tại ghét những ai muốn chinh phục mình. Trong bộ truyện này, Tô Lạc thích một nam phụ rất lâu, cho đến khi Tiêu Kiến Thành xuất hiện, cuộc sống vốn đảo lộn, mất trật tự càng theo hoảng loạn, chao đảo. Dù vậy với ngoài bút tài tình của tác giả Tự Do Hành Tẩu thì tình yêu của hai người họ đến với nhau không hề bất ngờ hay cứng ngắt nhưng mang chút gì đó mạnh mẽ lại ngọt ngào vô cùng. Và có lẽ đây là nét độc đáo, là cái hay của bộ truyện này. Không chỉ vậy câu chuyện tình yêu của họ không hề khô khan mà mang theo chút hài hước, và kịch tính. Với ngoài bút của tác giả nam chính hiện lên rất bá đạo, là một hình tượng nam chính như bao bộ truyện khác thê nhưng hình tượng nữ chính rất được đề cao, từ nội tâm cho đến ngoại hình. Tuy Tô Lạc là một người mạnh mẽ nhưng với thủ đoạn của Tiêu Kiến Thành thì cho dù có lớn mạnh đến đâu thì cũng là con cá mắc lưới cố vùng vẫy trong nước. TríchTô Lạc trừng mắt với anh ta, lửa giận bốc lên đầu.“Cô lại nổi điên đấy à?” Bắt gặp bộ dạng này của cô, Tiêu Kiến Thành chau mày hỏi.“Không dám.” Tô Lạc đáp. “Tôi chỉ muốn cầu xin anh.”“Nhưng đây không phải là thái độ cầu xin người khác.”“Làm thế nào mới phải?” Tô Lạc hỏi.“Lúc cầu xin tôi, phụ nữ thường cởi hết quần áo.” Ánh mắt Tiêu Kiến Thành lóe lên tia châm Tô Lạc đập thình thịch, cô cố gắng khống chế tâm trạng nhưng hơi thở vẫn trở nên dồn Kiến Thành thấy vậy liền nói “Dù cô xúc động nhưng nơi này không mấy thích hợp, hay chúng ta đổi chỗ khác đi!”“Đồ vô liêm sỉ!” Chuyện này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Tô Lạc. Cô mắng anh ta rồi quay người bỏ đi.“Này… Cô chẳng có thành ý gì cả!” Tiêu Kiến Thành đi theo Tô Lạc.* Nhận xét cá nhân Khi vừa lập trang sách đầu tiên, tôi đã nghĩ với tính cách như Tô Lạc thì nam chính sẽ là người như thế nào? Tôi khá bất ngờ trước hình tượng nam chính cũng như nữ chính trong bộ truyện Đừng vội nói lời yêu. Tình tiết vô cùng hấp dẫn và lôi cuốn khiến người đọc không thể ngừng đọc mà chỉ muốn mau chóng đọc hết để biết cái kết của hai nhân vật này. Đây là câu chuyện mang chút “mạnh mẽ” hòa thêm chút đau khổ nhưng rất logic không hề cứng ngắc làm cho độc giả cảm thấy mới mẻ và độc đáo. Không chỉ vậy, mỗi một câu chữ của tác giả tuy rằng rất ngắn gọn nhưng lại dễ hiểu lại xúc tích, ẩn chứa nội tâm mạnh mẽ của nữ chính cũng như tính cách bá đạo của nam chính. Bạn đừng lo, câu chuyện này có một cái kết đẹp như bao cặp đôi khác trong những bộ truyện kia thôi. Khi đóng sách lại và đọc hết chữ cuối cùng tôi cảm thấy vô cùng vui mừng khi hai người họ thật sự đã về bên nhau, thật sự sống trong những tháng ngày hạnh phúc! Hãy đọc và cảm nhận! bán sách Giá bìa đồngBìa sách đừng vội nói lời yêuGiá khuyến mãi mua tại Lazada 741 views
Tác giả Thể loại Ngôn TìnhNguồn Trạng thái FullSố chương 27Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Tô Lạc trừng mắt với anh ta, lửa giận bốc lên đầu.“Cô lại nổi điên đấy à?” Bắt gặp bộ dạng này của cô, Tiêu Kiến Thành chau mày hỏi.“Không dám.” Tô Lạc đáp. “Tôi chỉ muốn cầu xin anh.”“Nhưng đây không phải là thái độ cầu xin người khác.”“Làm thế mới phải?” Tô Lạc hỏi.“Lúc cầu xin tôi, phụ nữ thường cởi hết quần áo.” Ánh mắt Tiêu Kiến Thành lóe lên tia châm Tô Lạc đập thình thịch, cô cố gắng khống chế tâm trạng nhưng hơi thở vẫn trở nên dồn Kiến Thành thấy vậy liền nói “Dù cô xúc động nhưng nơi này không mấy thích hợp, hay chúng ta đổi chỗ khác đi!”“Đồ vô liêm sỉ!” Chuyện này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Tô Lạc. Cô mắng anh ta rồi quay người bỏ đi.“Này... Cô chẳng có thành ý gì cả!” Tiêu Kiến Thành đi theo Tô Lạc.“Đồ lưu manh!” Tô Lạc đáp một câu.“Tôi cho cô hai sự lựa chọn.” Tiêu Kiến Thành cất cao giọng. “Thứ nhất, ngày mai cô mang trả hết đồ cho tôi. Thứ hai, tối nay...
Tô Lạc về đến nhà, đá tung đôi giày rồi thả mình xuống giường. Bà Nhạc đi đến, lớn tiếng hỏi “Sao hôm nay cô về sớm thế?”“Con được nghỉ.” Tô Lạc đáp.“Đừng lười biếng nữa, mau dậy đi. Tổ dân phố thông báo, các hộ phải đi họp vào lúc bốn giờ chiều.”“Họp gì hả mẹ?”“Về vụ di dời chứ còn gì nữa.”“Con không đi, con nghe cũng có hiểu đâu.” Tô Lạc lật người, nằm thẳng đơ. “Cô không hiểu thì tôi hiểu chắc? Nuôi cô ăn học bao nhiêu năm, vậy mà cô nói không hiểu. Cô chẳng quan tâm đến chuyện nhà gì cả, từ sáng đến tối chỉ biết làm mấy chuyện vớ vẩn ở bên ngoài. Còn không mau xuống giường cho tôi!” Bà Nhạc gầm Lạc bất đắc dĩ, đành phải đi họp. Khi cô bước vào hội trường tổ dân phố, bên trong đã đầy ắp người. Tô Lạc lễ phép chào hỏi các cô dì chú bác hàng xóm láng giềng. Đột nhiên, có người ở đằng sau vỗ vai cô làm cô giật mình. Khi quay đầu, cô nhận ra đó là luật sư Châu.“Chào anh, luật sư Châu, nhà anh cũng bị di dời sao?” Tô Lạc hỏi, cô vẫn nhớ anh ta từng nói, nhà anh ta ở gần đây.“Không, nhà tôi không thuộc diện di dời.” Luật sư Châu xua tay.“Vậy anh…”“Hôm nay tôi đại diện cho đơn vị giải phóng mặt bằng đến phổ biến chính sách pháp luật có liên quan với mọi người.”“Vậy à? Thế thì chúng tôi phải tập trung lắng nghe mới được.”“Trình độ của tôi vẫn chưa đủ, mong hãy thông cảm.” Luật sư Châu tỏ ra khiêm họp kéo dài hai tiếng đồng hồ. Trong tiếng trẻ nhỏ quấy khóc, tiếng chuông điện thoại réo không ngừng, những câu hỏi hoàn toàn vô bổ, luật sư Châu giới thiệu chính sách của nhà nước và thành phố một cách khó nhọc. Đến cuối buổi, giọng anh ta trở nên khàn khi cuộc họp kết thúc, Tô Lạc cố tình ở lại cảm ơn luật sư Châu. Anh ta hỏi “Phòng hội nghị ồn ào quá, tôi cũng không biết mình đã nói rõ hay chưa.”“Những vấn đề cơ bản anh đều nói cả rồi.”“Liệu bọn họ có hiểu không?” Luật sư Châu hỏi.“Có lẽ không hiểu.” Tô Lạc thành thật trả lời.“Cô thì sao?”“Tôi hả? Thật ra, tôi hiểu hay không cũng chẳng quan trọng. Chúng tôi chỉ quan tâm mỗi một điều thôi.”“Điều gì?”“Cộng tất cả những khoản lặt vặt, cuối cùng chúng tôi nhận được bao nhiêu tiền?”Luật sư Châu thở dài một hơi. “Vậy tổ dân phố bảo chúng tôi đến đây làm gì?”Nghe câu hỏi này, tổ trưởng tổ dân phố ở bên cạnh tiếp lời “Lãnh đạo phường yêu cầu, thông qua công tác phổ biến pháp luật để duy trì ổn định trật tự.”“Chắc họ sợ chúng tôi tự thiêu…” Tô Lạc nói tổ trưởng lập tức cắt lời cô “Tiểu Tô, đừng ăn nói bậy bạ, những lời này không thể để lọt ra bên ngoài, ngộ nhỡ gợi ý cho những hộ có thái độ cứng rắn, không chịu di dời thì chết.”Tô Lạc cười cười, quay người rời khỏi hội trường tổ dân sư Châu đi theo cô, hỏi tiếp “Cô ước chừng giúp tôi, trong khu vực này có nhiều hộ không chịu di dời không?”“Chắc không ít, nhà tôi cũng được tính là một hộ.”“Vậy sao?”“Mẹ và em trai tôi rất kỳ vọng vào việc đền bù lần này. Họ muốn trở thành triệu phú sau một đêm.”“Còn cô thì sao?”“Tôi ư?” Tô Lạc nhún vai. “Chẳng liên quan đến tôi.”Luật sư Châu tỏ ra hiếu kỳ “Sao lại không liên quan đến cô? Cô cũng là một thành viên trong gia đình cơ mà?”“Mẹ tôi chỉ định hưởng tuổi già với con trai mà thôi. Bà cho rằng sớm muộn tôi cũng lấy chồng, vì vậy, trong cái nhà này, tôi chỉ là nhân khẩu tạm trú mà thôi.”“Mẹ cô trọng nam khinh nữ đến thế sao?”“Đúng vậy!” Tô Lạc rảo bước nhanh. Các hộ gia đình đã bắt đầu nổi lửa nấu cơm, trong không khí tràn ngập mùi thức ăn thơm nồng.“Cô cũng chấp nhận điều đó à?” Luật sư Châu tiếp tục truy vấn.“Nhà là của mẹ tôi, vì thế, đây là quyền của bà, hơn nữa, bà đã nuôi tôi bao nhiêu năm, chẳng nợ nần gì tôi cả.”“Bố cô đâu rồi?”Tô Lạc không muốn trả lời câu hỏi này, vừa vặn đến cửa nhà, cô quay người mỉm cười. “Được rồi, tôi về đây, sau này có dịp sẽ nói chuyện tiếp.”Luật sư Châu không tiện hỏi thêm, đành gật đầu. “Ừm, cô hãy giúp chúng tôi làm công tác tư tưởng với gia đình.”“Được rồi, tôi sẽ cố gắng!” Tô Lạc nói xong liền đi vào trong sân sân có mấy bà hàng xóm đang trò chuyện với mẹ cô. Nhìn thấy cô, một người nhiệt tình chào hỏi “Tiểu Lạc, sao bây giờ cháu mới về, các cô giải tán từ nãy.”“Cháu ở lại gặp một người bạn ạ!” Tô Lạc đáp.“Là luật sư Châu phải không?”“Vâng.” Tô Lạc đi vào trong phòng. Bà thím ở bên ngoài cất cao giọng với mẹ cô “Chị Nhạc, con gái chị giỏi thật đấy, có người quen ở đơn vị giải phóng mặt bằng. Chắc chắn nhà chị sẽ được nhận mức đền bù cao.”“Làm gì có chuyện đó, lấy đâu ra nhiều người quen như vậy!” Bà Nhạc phản Lạc đóng sập cánh cửa. Cô cảm thấy rất ồn ào, mỗi con người xuất hiện bên cạnh cô đều lải nhải suốt ngày, không chịu tha cho cô khiến cô rất mệt thời khắc này, chỉ có một người luôn toát ra vẻ yên bình, yên bình mà xa xôi. Tô Lạc rút điện thoại, định gọi điện cho anh. Lúc này, cô mới phát hiện mình đã tắt chuông trước khi tham gia cuộc họp. Màn hình hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Có số của Tiểu Tần, chắc chị đã nghe tin cô bỏ việc nên gọi điện hỏi thăm, có số của Thư ký Dụ, chắc ông ta gọi cô về cơ quan làm thủ tục bàn giao công việc, có Tiêu Kiến Thành, chắc anh ta buồn chán nên muốn tìm cô tranh cãi cho vui, ngoài ra, còn có cả số của Dương vội gọi lại cho Dương Nhuệ. Hôm nay tín hiệu không tồi, điện thoại nhanh chóng được kết nối.“Tô Lạc, chào em!” Dương Nhuệ bao giờ cũng bắt đầu bằng giọng điệu lịch sự như vậy.“Anh tìm em phải không?” Tô Lạc hỏi.“Đúng vậy, em vẫn ổn đấy chứ?”“Vẫn ổn ạ.” Tô Lạc bình thản trả lời, nhưng trong lòng dấy lên tia chua xót.“Thư ký Dụ gọi điện cho anh, nói em đã xin thôi việc.”“Vâng. Em xin lỗi vì đã làm hỏng vụ quyên tiền xây trường học.”“Không phải lỗi của em, đừng tự trách mình như vậy.”“Đối phương không hoàn toàn từ chối, sau này đổi nhân viên biết cách làm việc với anh ta, chắc vẫn có hy vọng.” Tô Lạc an ủi anh.“Anh đã nói rồi, chuyện này không vội, em đừng tạo áp lực cho bản thân. Em vừa mới độc lập tiến hành công việc quyên góp, gặp trắc trở cũng là lẽ thường tình.” Dương Nhuệ nói.“Là do bản thân em thôi, em không thích hợp làm công việc đó.” Tô Lạc nấc nghẹn. Trước Dương Nhuệ, cô cam tâm cúi đầu chịu thua.“Tô Lạc, đừng vậy mà. Anh đã nói với Thư ký Dụ cho em nghỉ ngơi vài ngày, điều chỉnh tâm trạng. Cơ quan vẫn rất cần em.”“Em không muốn làm nữa, tự bản thân em không muốn làm.”“Em đừng vội quyết định có được không? Hãy nghe anh một lần này đi?”Dương Nhuệ ít khi tỏ thái độ sốt ruột và quan tâm như Lạc chợt nhớ tới hình ảnh anh khoác chiếc ba lô rách nát đi bên cạnh cô, gương mặt cương nghị nở nụ cười kiên định.“Tô Lạc… Em có nghe anh nói chuyện không đấy?”“Em vẫn đang nghe đây.”“Đợi khi nào anh về thành phố, chúng ta nói chuyện sau.”Tô Lạc không muốn cúp điện thoại, liền chuyển đề tài “Anh đang ở đâu vậy?”“Ở trong thôn, trên núi.”“Sao anh lại ở trên núi?”“Bên dưới tín hiệu không tốt nên anh ở đây đợi điện thoại của em.” Dương Nhuệ lên núi đầy cành cây rậm rạp và gai nhọn, thỉnh thoảng còn xuất hiện rắn độc. Dương Nhuệ vì đợi điện thoại của cô mà một mình ở trên đó. Trong lòng Tô Lạc vừa cảm động vừa áy náy.“Dương Nhuệ, bao giờ anh về thành phố?”“Anh phải đợi tình nguyện viên mới đến, nếu không nơi này sẽ trở thành “vườn không nhà trống” mất.”“Hay là em đến giúp anh nhé?”“Em đừng ngốc nghếch như thế, con gái không chịu nổi khổ cực ở nơi này đâu.”“Em chịu được. Hai ngày nữa em sẽ lên đường.”“Thật sự không cần đâu, sắp có tình nguyện viên mới đến rồi. Em cứ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi.”“Vâng.” Tô Lạc không nhẫn tâm làm trái ý anh.“Đợi anh về rồi quyết định sau.” Dương Nhuệ dặn dò rồi cúp điện Lạc lại thả mình xuống giường, dõi mắt lên trần nhà. Trần nhà cũ kĩ vì ẩm ướt và ngấm nước, đã xuất hiện vô số vết nứt. Những vết nứt ngoằn ngoèo trông rất giống nhành cây và lối đi uốn lượn ở vùng núi đó. Tô Lạc có thể tưởng tượng ra Dương Nhuệ đang ở giữa rừng cây rậm rạp, gạt cành lá mò mẫm xuống núi một cách khó nhọc. Cô rất muốn đến bên anh. Bây giờ! Ngay lập tức!Nghĩ đến đây, Tô Lạc liền xuống giường, chuẩn bị thu dọn hành Nhạc đột nhiên đẩy cửa đi vào. Căn phòng chật chội, hai mẹ con gần như đâm vào nhau, bà Nhạc giật mình. “Cô làm gì mà hấp tấp thế?”“Con phải đi công tác bây giờ.” Tô Lạc đáp.“Cô đi đâu?”“Cổ Bình ạ.”“Bao giờ đi?”“Ngay bây giờ, con phải tranh thủ bắt chuyến xe cuối cùng.” Tô Lạc mở tủ quần áo.“Vậy cô hãy giải quyết người ở bên ngoài trước đã.” Bà Nhạc nói.“Người nào cơ?” Tô Lạc quay đầu hỏi.“Làm sao tôi biết được, có phải người quen của tôi đâu.”Tô Lạc đi ra ngoài, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc lịch sự đứng ở trong sân, giữa đống bàn ghế, nồi niêu, bát đĩa bừa bộn.“Chào cô!” Tô Lạc cảm thấy khó hiểu, người phụ nữ tên Thẩm Doanh này sao lại biết địa chỉ nhà cô?Thẩm Doanh mỉm cười. “Xin lỗi đã làm phiền cô.”“Không sao, mời cô vào nhà!”Thẩm Doanh ngập ngừng “Cô đừng khách sáo, tôi chỉ muốn nói với cô vài câu mà thôi.”Tô Lạc im lặng nhìn cô Doanh cất giọng nhẹ nhàng “Tôi đến đây để xin lỗi cô. Buổi sáng, Kiến Thành gây chuyện, hại cô rơi vào tình huống khó xử, thật ngại quá!”Nghe cô ta nhắc đến chuyện này, Tô Lạc vô thức ngoảnh đầu quan sát xung quanh. Cô sợ bị mẹ nghe thấy, cũng may bà không theo cô ra Doanh nói tiếp “Lúc đó, tôi phải kéo anh ấy đi ngay, dù sao cũng là chốn công cộng, ông ngoại lại vừa qua đời nên tâm trạng của anh ấy không được ổn định. Sau đó, tôi đã phê bình anh ấy, anh ấy nói sẽ gặp cô để xin lỗi.”“Anh ta không cần xin lỗi, dù sao từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ dính dáng đến anh ta nữa.” Tô Lạc chẳng muốn nhắc đến chuyện này.“Ừm.” Thẩm Doanh lập tức tỏ ra ân cần. “Tôi nghe Thư ký Dụ nói cô đã xin thôi việc?”“Đúng vậy.”“Chuyện này tương đối nghiêm trọng, nếu vì Kiến Thành mà cô mất việc thì không hay lắm.”“Cũng không hẳn vì anh ta, bản thân tôi đã muốn nghỉ làm từ lâu rồi.”“Hay là tôi giới thiệu công việc khác giúp cô nhé? Cô muốn vào một cơ quan như thế nào?”“Không cần đâu, cảm ơn cô.” Tô Lạc quyết định kết thúc cuộc trò chuyện.“Nếu không có việc gì, tôi phải về thu dọn hành lý rồi còn ra bắt xe nữa.”“Bắt xe? Cô định đi đâu vậy?” Thẩm Doanh tỏ ra quan tâm.“Tôi đi miền Tây có chút việc.” Tô Lạc hàm hồ đáp.“Cô định đi bao lâu?”“Có lẽ sẽ ở lại một thời gian.”“Cô cứ bỏ đi như vậy thì không hay cho lắm, Kiến Thành cũng chẳng ra sao cả, tôi phải nói anh ấy mới được. Ai lại để ra nông nỗi này…”Những lời thị uy của Thẩm Doanh khiến Tô Lạc cảm thấy rất chối tai. Đang chưa biết đối đáp thế nào thì giọng nói của mẹ cô cùng với tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên ở sau lưng “Tiểu Lạc, cô nghe điện thoại đi đã. Tiêu Kiến Thành là ai mà gọi không ngừng nghỉ, ồn chết đi được!”Tô Lạc vội nhận di động. Nghe thấy tên Tiêu Kiến Thành, nụ cười cứng đờ trên môi Thẩm tính cách của Tô Lạc, cô chẳng thèm nghe điện thoại của người đàn ông đó nhưng ở trước mặt mẹ, cô không tiện thất thố, chỉ có thể bắt máy, cất giọng cứng nhắc “A lô!”“Cô đang ở đâu hả?” Tiêu Kiến Thành hỏi ngay.“Ở nhà!” Tô Lạc đáp ngắn gọn.“Làm gì vậy?”“Có việc.”“Việc gì.” Đối phương vẫn không chịu thôi.“Anh có chuyện gì không?” Tô Lạc hỏi Doanh vẫn đứng yên lặng ở đó nhưng Tô Lạc phát hiện cô ta có chút căng thẳng.“Cô đến đây đi, tôi muốn tìm cô bàn về vụ quyên góp.” Tiêu Kiến Thành đi vào vấn đề chính.“Tôi không đi, việc này không thuộc phận sự của tôi nữa.”“Tại sao?”“Chẳng tại sao cả.”“Cô.” Không đợi Tiêu Kiến Thành nói hết câu, Tô Lạc liền cúp điện Nhạc vẫn đứng bên cạnh nên cô không tiện mở miệng, chỉ quay sang Thẩm Doanh, dùng ánh mắt bày tỏ ý tứ Đừng căng thẳng, tôi không có hứng thú với người đàn ông Doanh ngượng ngập, nhanh chóng chuyển đề tài “Cô chuẩn bị đi đâu bây giờ? Để tôi tiễn cô ra bến xe.”“Cổ Bình.” Tô Lạc không nhịn được, nói thẳng “Làng Dương Khê ở huyện Cổ Bình.”Nghe thấy cái tên này, Thẩm Doanh thoáng ngẩn người. Tô Lạc chăm chú quan sát cô ta, muốn tìm ra manh mối nào đó trên gương mặt người phụ nữ Thẩm Doanh nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, mỉm cười.“Cổ Bình khá quen thuộc với tôi.”“Bây giờ, nơi đó chỉ còn lại một giáo viên tình nguyện nên tôi định đi giúp anh ấy.” Tô Lạc bổ sung thêm.“Vậy sao? Thật không dễ dàng… Như vậy đi, cô cứ làm việc của mình, nếu cần sự giúp đỡ của tôi, cô đừng ngại. Tôi đi trước đây!” Nói xong, Thẩm Doanh gật đầu chào mẹ Tô Lạc rồi quay người đi ra Lạc có chút buồn phiền. Cô biết mình vừa đánh trúng nỗi đau của Thẩm Tô Lạc lại bắt đầu trách móc “Cô chạy đến nơi khỉ ho cò gáy đó để làm gì? Bây giờ, nhà vừa bán hàng lại vừa lo việc di dời, cô chẳng phụ giúp gì cả…”Tô Lạc mặc mẹ muốn nói gì thì nói, còn mình về phòng tiếp tục sắp xếp hành giờ tối, Tô Lạc kịp lên chuyến xe buýt cuối cùng đi Cổ Bình. Hơn mười giờ đêm, cuối cùng cô cũng đứng ở bến xe của huyện Cổ Bình. Hai năm trước, Tô Lạc từng đến nơi này, nhưng lúc đó có nhiều đồng nghiệp đi cùng, lần này chỉ một mình cô với chiếc ba lô. Cô đứng bên lề đường, ra sức hít thở không khí trong lành, tâm trạng vô cùng phấn Lạc lại gọi điện cho Dương Nhuệ nhưng vẫn không liên lạc đường có một chiếc xe máy, tài xế bắt chuyện với cô “Cô định đi đâu vậy?”“Tôi muốn đến làng Dương Khê.”“Cô đi Dương Khê vào giờ này sao?”“Có thể đi không anh?” Tô Lạc hỏi.“Nơi đó rất xa, bây giờ muộn như vậy, cô phải trả thêm tiền.”“Tất cả bao nhiêu?”“Ba mươi đồng.”Tô Lạc lập tức ngồi lên yên sau xe máy. “Đi thôi!”Xe máy phóng rất nhanh trên con đường núi. Người tài xế hoàn toàn coi thường tình trạng đường sá, bất kể gặp ổ gà hay ổ voi đều lao thẳng vào. Tô Lạc chỉ còn cách nghe theo ý trời, hai tay nắm chặt áo của anh ta, cố gắng không để thân mình văng khỏi biết bao lâu sau, tài xế đột nhiên dừng lại, nói với Tô Lạc “Đến nơi rồi!”Tô Lạc xuống xe, đầu óc vẫn còn quay cuồng. Nhờ ánh đèn pha của xe máy, cô quan sát xung quanh nhưng chỉ nhìn thấy cây cối im lìm. “Đây là làng Dương Khê à?”“Đúng vậy.”“Sao chẳng có nhà cửa gì cả?”“Cô cứ đi bộ về phía trước là thấy ngay. Ở đây là vùng núi nên người dân sống tương đối rải rác.”“Tại sao lại không có ánh đèn?”“Bây giờ đã là nửa đêm, mọi người đều tắt đèn đi ngủ rồi.”Tô Lạc đành trả tiền. Người tài xế liền quay xe đi mất, để lại mình cô trong bóng đêm tĩnh Lạc gọi điện thoại cho Dương Nhuệ nhưng vẫn không có tín hiệu. Cô chỉ còn cách bật màn hình, nương theo ánh sáng yếu ớt đó, đi theo con đường đầy bùn đất vào trong làng. Một lúc lâu sau, cô phát hiện phía trước có một căn nhà gỗ thấp. Mặc dù trong nhà tối om nhưng cô vẫn quyết định đi đến hỏi thăm nhiên, Tô Lạc chưa kịp cất bước thì có hai con chó vàng đột nhiên từ trong nhà lao ra, sủa ầm ĩ. Tô Lạc không dám manh động, đứng bất động bên lề đường, cầm điện thoại chiếu xung quanh để tìm cây gậy hay hòn đá phòng quanh tối đen như mực, Tô Lạc ngước nhìn bầu trời cảm thấy tuyệt vọng. Lẽ nào cô phải đứng ở đây đến khi trời sáng?Cuối cùng trong nhà cũng có tiếng động, một người đàn ông hỏi bằng thổ âm miền Tây “Ai đấy?”“Xin chào tôi muốn tìm thầy giáo Dương Nhuệ.” Tô Lạc cất cao giọng trả lời. Nhắc đến tên người đàn ông này, cô cảm thấy trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
truyện đừng vội nói lời yêu