Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Ngược, Sủng. Nguồn: Truyện Vip. Trạng thái: Full. Đánh giá: 8.1/10 từ 1190 lượt. Cùng đọc truyện Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy! của tác giả PJH tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website. "Vậy hẹn gặp bố ở trên đồi, anh hai chạy theo em nha." "Ok, em rể ngoan, mau dẫn đường cho anh!" Hai chàng trai trẻ liền tăng tốc, con đường lên đồi sáng sớm có nhiều sương nên hạn chế tầm nhìn xa, và cũng không có nhiều người qua lại nên Trung đã tranh thủ mà bóp lấy từ yêu trở thành kẻ thù..Đừng Khiến Nhau Thành Người Yêu Cũ, Chạy Về Nơi Phía Anh | Ballad Buồn 2022 #dungkhiennhauthanhnyc #chayvenoiphiaanh #nhactrebuontamtrang #ngaybuonnhat 👉 Đừng quên Đăng ký (Subscribe) Ngày Buồn Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy! , chương 850 của tác giả PJH cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. JungKook và Taehyung Cả hai là bạn thân lúc nhỏ với nhau , năm 15 tuổi không biết như thế nào mà cả hai cãi n đọc truyện [ TaeGuk | ABO ] Đánh Dấu Rồi ! Đừng Hòng Chạy được đăng bởi Linzjhope cash. Truyện Audio CV Đô Thị Ngôn Tình Anh Hai Đừng Chạy! 537 người đang đọc truyện này. Tác giả PJH Thể Loại Đô Thị Ngôn Tình Tình trạng Còn Tiếp Lần Cuối Cập Nhật 1 tháng trước Năm xuất bản 2019 Số Chữ 1,487,340 Truyện Dịch 100% Lượt xem 129,283 Từ Khoá Anh Hai Đừng Chạy! doc truyen trong sinh hao mon anh hai dung chay! trong sinh hao mon anh hai dung chay! trong sinh hao mon anh hai dung chay! full trong sinh hao mon anh hai dung chay! prc Tác giả PJH, Lần Cuối Cập Nhật 1 tháng trước Thể Loại Đô Thị Ngôn Tình Tình trạng Còn Tiếp Nghe từ đầu Tổng đề cử Anh Hai Đừng Chạy! Đã có 9 người đánh giá / Tổng đề cử Giới thiệu Mục Lục Nghe Audio Kiếm Điểm Cuộc đời có bao nhiêu mười năm mà phí hoài? Có bao nhiêu mười năm để dành trọn tình cảm cho một kẻ không có được chút lương tâm??? Mười năm cuộc đời của người con gái...Bốn năm thanh xuân, ba năm quen nhau, lại còn thêm năm năm vợ chồng. Tình có mà nghĩa cũng không cạn. Những lúc khó khăn cô bên cạnh anh, những lúc gục ngã, cô nâng đỡ an ủi anh... Nhưng rồi sao, cuối cùng anh ta vẫn phản bội Mười hai năm qua cứ xem như tôi có mắt như mù. Chúng ta chấm dứt đi! Tags Anh Hai Đừng Chạy! doc truyen trong sinh hao mon anh hai dung chay! trong sinh hao mon anh hai dung chay! trong sinh hao mon anh hai dung chay! full trong sinh hao mon anh hai dung chay! prc Mới nhất Chương 0908 Ngoại Truyện 8 2 năm trước Anh Hai Đừng Chạy! Tổng đề cử 9 Tuần 1666 Tháng 1831 Nội Dung Truyện Trọng Sinh Hào Môn Anh Hai Đừng Chạy! Cuộc đời có bao nhiêu mười năm mà phí hoài? Có bao nhiêu mười năm để dành trọn tình cảm cho một kẻ không có được chút lương tâm??? Mười năm cuộc đời của người con gái...Bốn năm thanh xuân, ba năm quen nhau, lại còn thêm năm năm vợ chồng. Tình có mà nghĩa cũng không cạn. Những lúc khó khăn cô bên cạnh anh, những lúc gục ngã, cô nâng đỡ an ủi anh... Nhưng rồi sao, cuối cùng anh ta vẫn phản bội Mười hai năm qua cứ xem như tôi có mắt như mù. Chúng ta chấm dứt đi! Âu Dương Thiên Thiên nhìn một thân Đường Tử Ngạo đầy máu, cô tiến về phía trước, muốn đi đến gần cậu bé, thế nhưng gã đàn ông kia không cho cô làm như vậy, hắn ta chĩa súng vào cô, lên tiếng- Lùi lại, nếu mày dám bước thêm một bước nữa, tao sẽ giết thằng nhóc Dương Thiên Thiên ngừng chân, cô hạ giọng, đồng thời đưa tay ra, chậm rãi khuyên nhủ- Đừng, đừng hại Tử đàn ông một tay cầm súng, một tay nắm lấy cổ áo cậu bé, mắt liếc nhìn xung quanh, thấy xác người đầy rẫy. Phía xa xa là Trần Ninh và Đường Gia Ưng, đều đã bị đánh đến thảm bại. Còn có hai ả đàn bà từ đâu xuất hiện, đứng hiên ngang giữa đám người gì đang xảy ra thế này? Tại sao tất cả đều bị đánh đến tơi bời như thế?Hắn vốn dĩ được thiếu gia chỉ định đem thằng nhóc Đường Tử Ngạo này đi giấu, đến thời cơ thì mang ra ngoài, thế nhưng chờ mãi vẫn không có tín hiệu gì, nên hắn mang theo đứa bé ra ngoài. Không ngờ lại thấy một màn cuộc là kẻ nào gây ra chuyện này? Đại tiểu thư Âu Dương Thiên Thiên sao?Hay là hai ả đàn bà đang đứng ở đây? Hay thậm chí là.... người đàn ông kia?Hắn ta liếc mắt nhìn về phía Âu Dương Vô Thần, chợt xác định chính anh là người tạo ra tất cả mọi chuyện. Bởi lẽ, vài ba cô gái chân yêu tay mềm này thì có thể làm gì được chứ?Nghĩ nghĩ, người đàn ông dời nòng súng qua, chĩa vào Âu Dương Vô Thần, dõng dạc ra lệnh- Thằng kia, dừng tay lại. Thả thiếu gia ra!Âu Dương Vô Thần vẫn đang chơi đùa với Đường Gia Ưng, anh chặn hai tay quơ loạn của hắn ta lại, rồi quay đầu nhìn lại, nhưng không nói gì cả, chỉ nhìn vài giây rồi xoay người đánh lẽ lần đầu tiên thấy người khác gọi mình là "thằng", nên anh mới có chút phản đàn ông kia thấy vậy, liền lắc lư súng như dọa muốn bắn, nói- Thằng kia, mày không nghe tao nói gì sao? Thả thiếu gia ra! Eira chớp mắt nhìn, lạnh nhạt không có chút sắc thái nào. Tên này có phải chán sống rồi không? Dám gọi cậu chủ như vậy?Người đàn ông mặc đồ đen thấy Âu Dương Vô Thần "lơ đẹp" mình, hắn ta "thẹn quá hóa giận" ngay lập tức bóp cò, nổ súng về phía anh."Pằng" - Tiếng súng vang lên, làm hai cô gái đồng loạt nhíu mày. Sherry buông tay mình ra khỏi tóc của Âu Dương Hạ Mạt, rồi nhanh như chớp di chuyển, chặn đứng viên đạn bay đến phía Âu Dương Vô taitro"Keng" - Tiếng kim loại va chạm, viên đạn chệch hướng bay đến một bụi cây. Sherry tiến tới gần người đàn ông, hất tung khẩu súng của hắn ta lên trời, rồi giơ chân đá vào bụng, khiến kẻ đó ngã ngửa ra lấy khẩu súng từ trên trời rơi xuống, cô chĩa nòng về phía người đàn ông, nhướn mày hỏi- Mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai vậy? Muốn chết sao?- Không,... - Gã đàn ông hốt hoảng lắc đầu, bây giờ mới nhận ra điều đáng sợ thì đã quá bắn một phát súng, viên đạn ghim thẳng vào giữa trán hắn ta, trực tiếp lấy đi sinh mạng của tên Dương Thiên Thiên thấy mọi chuyện đã xong, cô liền chạy về phía Đường Tử Ngạo. Đúng lúc này, Âu Dương Hạ Mạt nhặt được một cây súng bên cạnh, cô ta giơ lên, hướng về phía Âu Dương Thiên Thiên, nhắm đôi con ngươi của cô ta tràn đầy sự thù hận, nghiến răng thầm Dương Thiên Thiên, tôi không tin cô có thể may mắn hết lần này đến lần khác, bây giờ có thứ này trong tay tôi, thì cô đi chết đi!Thế nhưng dường như ông trời cũng muốn cản cô ta, ngay khi viên đạn được bắn ra, một thân ảnh khác đã lao tới, vừa vặn che chắn thân người cho Âu Dương Thiên Tử Ngạo vào lúc đó, vì vui mừng khi gặp lại Âu Dương Thiên Thiên, mà mặc kệ sức lực yếu ớt dần cạn kiệt của mình, nhấc chân chạy đến chỗ cô.... Tần Cảnh Hàm nghe từng lời của người phụ nữ, anh mím môi, phải mất một lúc sau mới lên tiếng đáp lại - Sherry, tôi biết cô biện hộ rất giỏi, nhưng trên tòa không phải chỉ cần dùng lời nói là chứng minh sự vô tội của một người được đâu, tôi nhắc lại một lần nữa, mang bằng chứng ra. Nếu không, thì tất cả đều không có nghĩa lý gì cả. Ái Tử Lạp nhếch môi cười mỉm, cô nhướn người đến trước mặt người đàn ông, hỏi - Tần Cảnh Hàm, tôi đang thắc mắc là tại sao anh lại tự tin khẳng định thân chủ của tôi có tội như vậy đấy. Chắc không chỉ đơn giản mấy tấm hình này đâu đúng không? Nói cho tôi biết, anh tìm ra được điểm đặc biệt gì rồi? Hơi nheo mắt lại, cô không ngần ngại suy đoán - Chắc.... không phải anh dựa vào một cái tên Vương Lệ chứ? Một câu nghi vấn của Ái Tử Lạp, ngay lập tức khiến nét mặt Tần Cảnh Hàm thay đổi, thậm chí đến mức Âu Dương Thiên Thiên cũng phải bất ngờ nhìn sang. Cô... cô ấy làm sao biết được chuyện này chứ? Bằng cách nào mà... Ái Tử Lạp thấy người đàn ông im lặng, cô há miệng "À" lên một tiếng, rồi nói - Thì ra anh thật sự tin vào cái đó. Thật giàu trí tưởng tượng mà. Tần Cảnh Hàm, con người Ái Tử Lạp tôi, không được nhiều cái giỏi nhưng lại có một thứ làm rất tốt, chính là... dự đoán trước mọi việc. Dứt lời, người phụ nữ vươn tay lấy từ trong túi của mình ra một tập giấy, để lên bàn, cô liếc mắt nhìn Tần Cảnh Hàm, bên môi treo nụ cười bình thản, như thể đã nắm chắc được mọi thứ trong tay. Rút tờ giấy đầu tiên ra, Ái Tử Lạp bắt đầu lên tiếng - Tập đoàn PJH vốn dĩ thuộc quyền điều hành của nhà Âu Dương gia, nên việc thân chủ của tôi đến đó điều rất đổi bình thường. Cô ấy học ngành Kinh doanh, nên đương nhiên phải đi ra ngoài trải nghiệm, học hỏi về các phương thức kinh doanh rồi. Sở hữu một công ty riêng như vậy, cô ấy đến đó làm việc vẫn được mà, cần gì phải đi đâu xa đúng không? - Nhưng vì mang họ Âu Dương nên thân chủ của tôi chắc chắn sẽ được đặc cách và sắp xếp công việc thật thuận lợi, vì không muốn như vậy, nên.... cô ấy mới phải lấy một cái tên giả, mục đích là để hòa nhập vào với công việc tương lai của mình một cách thực tế nhất. Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh, thật sự không dám tin những gì mà cô ấy đang nói. Cô ấy... đang đảo lộn mọi việc, đang đổi trắng thay đen.... nhưng mà.... lại hợp lí còn hơn cả sự thật. Ái Tử Lạp tiếp tục rút một tờ giấy ra, lần này, cô chuẩn bị giải thích tiếp thì đột nhiên một giọng nói liền vang lên - Đủ rồi! Tần Cảnh Hàm gầm một tiếng đầy phẫn nộ, anh nhìn người phụ nữ trước mặt mình, môi bất giác run rẩy. Ái Tử Lạp không sợ hãi khi đối diện với cơn tức giận của người đàn ông, cô nhướn mày, hỏi - Đội trưởng Tần, là anh yêu cầu có chứng cứ.... tôi sắp nói đến nói rồi mà. Hít vào một hơi thật sâu, Tần Cảnh Hàm vươn tay ra giật lấy tập giấy của Ái Tử Lạp, anh cắn răng, giọng âm u đáp - Tôi sẽ tự xem. Cô không cần giải thích nữa. Người phụ nữ nghe vậy liền gật đầu, cô hất tóc nhìn anh, nói - Ok, anh muốn thì cứ giữ đọc một mình đi, nghiên cứu thật kĩ vào. Tôi và thân chủ của tôi... sẽ đợi. Nhưng nhắc nhẹ anh nhớ, tôi đợi anh chỉ 4 tiếng nữa thôi nhé, vì sau khoảng thời gian đó, không có chứng cứ buộc tội thân chủ tôi rõ ràng, thì tôi có thể bảo lãnh cô ấy.... rời khỏi sở cảnh sát! - Anh biết rõ năng lực của tôi mà. Với người bình thường thì có thể giam giữ 48 tiếng, nhưng với năng lực của tôi, 24 tiếng là quá nhân nhượng với anh rồi. Không tiễn nhé, đội trưởng Tần. Nói rồi, Ái Tử Lạp ngả lưng ra sau ghế, ánh mắt nhìn người đàn ông không chút sợ hãi. Tần Cảnh Hàm chậm rãi đứng lên, mang theo tập giấy của người phụ nữ đi ra ngoài, không nói một tiếng nào. Cánh cửa đóng lại, Ái Tử Lạp chớp ánh mắt lạnh lẽo, cô vươn tay sang bên cạnh nắm lấy tay Âu Dương Thiên Thiên. Lúc này, đồng hồ chợt sáng lên, hiện ra một dòng chữ "Tôi là người Kỳ Ân phái tới, yên tâm, cô sẽ đường đường chính chính đi ra ngoài mà không mất một sợi tóc nào". Âu Dương Thiên Thiên đọc xong, cô mím môi, không lên tiếng, Chậm rãi ngước đầu, Âu Dương Thiên Thiên một lần nữa nhìn thẳng vào tấm kính màu đen, lần này, cô nở một nụ cười nhẹ bên khóe miệng. Âu Dương Thiên Thiên đi ra khỏi nhà hàng, bấm nút thang máy xuống tầng dưới của khách sạn, cô dáo dác nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng hình của Bạch Oa này, nhiều người đi ngang qua cô đều thì thầm bàn tán cái gì đó và hướng mắt chỉ về phía cửa ra vào. Âu Dương Thiên Thiên theo hướng đó mà chạy, cuối cùng cũng phát hiện ra Bạch Oa Oa. Thấy cô ấy đang lững thững đi từng bước nặng nề, cô ngay lập tức bước đến, cầm lấy tay Bạch Oa Oa kéo lại, hỏi- Cậu không sao chứ?Lúc nãy thấy Bạch Oa Oa tự lấy chai thủy tinh đập vào đầu, cô thật sự cảm thấy kinh ngạc, nếu nói là không sao, cô thật sự không tin. Và quả nhiên, đúng như điều Âu Dương Thiên Thiên nghĩ, chiếc váy trắng tinh trên người Bạch Oa Oa đã hoàn toàn bị nhiễm bẩn, những màu đỏ thẫm loang lỗ trên từng tấc vải, không thể nhận ra đây là màu của rượu vang hay là màu của máu mắt nhìn lên, Âu Dương Thiên Thiên thấy một vệt máu dài đang chảy xuống từ một bên đầu của Bạch Oa Oa, cô vươn tay vén mái tóc trước của cô ấy lên, cau mày nói- Cậu bị thương rồi, mình đưa cậu đến bệnh nói, cô vừa cầm lấy tay người con gái muốn kéo đi, thế nhưng ngay lúc đó, đột nhiên Bạch Oa Oa hất văng tay của Âu Dương Thiên Thiên ra, hét lên- Cậu đừng động vào Dương Thiên Thiên không phòng bị nên nhất thời lui về sau vài bước, cô giữ vững thân thể, chậm rãi thu tay về, đáp- Được rồi, mình không động vào cậu, chúng ta đến bệnh viện lời, Âu Dương Thiên Thiên rút trong túi ra một vật màu đen, cô bấm nút đỏ trên đó, từ đằng xa một tiếng "Bíp" kêu lên, chiếc xe đậu bên đường đã được mở khóa. Nhấc chân bước đi tới, bất ngờ phía sau cô vang lên giọng nói- Cậu biết rồi phải không? Chuyện Trịnh Gia Dĩnh đã lừa mình, cậu đã biết trước rồi đúng chứ?Âu Dương Thiên Thiên quay lưng lại, cô nhìn Bạch Oa oa, mím môi gọi- Oa Oa, mình...- Nếu không sao có thể trùng hợp như vậy? Cậu vừa hỏi mình câu hỏi đó thì cũng là lúc mình biết được sự thật? - Bạch Oa Oa cắt ngang lời của Âu Dương Thiên Thiên, giọng nghẹn ngào nói. "..."Âu Dương Thiên Thiên chớp đôi mắt trong suốt, cô im lặng vài giây rồi gật đầu trả lời- Phải, mình biết trước rồi. Và chính mình cũng là người sắp xếp mọi chuyện, để Trịnh Gia Dĩnh cùng Tuyết Lệ đến nơi của chúng ta, và cũng để cho cậu nhận ra bộ mặt thật của mắt Bạch Oa Oa ngân ngấn nước, cô run run đôi môi khô nứt, lên tiếng hỏi- Tại sao cậu lại làm như vậy?Âu Dương Thiên Thiên cau mày, rành rọt đáp- Bởi vì mình muốn cậu biết được sự Oa Oa siết chặt tay, gằn giọng gầm một tiếng- Tại sao?- Bởi vì mình muốn cậu nhận ra cậu yêu sai người rồi, đồ ngốc! - Âu Dương Thiên Thiên lần này cũng hét lên, cô nhướn mày, chỉ thẳng mặt của Bạch Oa Oa, nói- Cậu vì một tên cặn bã mà khiến bản thân thảm hại như thế nào cậu biết không? Cậu vì một kẻ không yêu mình mà tàn nhẫn với chính bản thân như thế nào cậu biết không? Cậu vì Trịnh Gia Dĩnh mà tàn phá thanh xuân của mình như thế nào cậu biết không? Cậu KHÔNG BIẾT! Căn bản là không biết chính mình thay đổi đến thất bại như thế nào Có sự thật nào là không khó chấp nhận chứ? Có sự thật nào là dễ dàng nhìn nhận chứ? Nhưng vì mình muốn cậu biết nhanh một chút, sẽ đau một lần rồi thôi, còn hơn đến khi tình cảm quá sâu đậm, cậu sẽ không dứt ra được, nên mình mới phải làm như vậy. Thậm chí, mình tính hết mọi đường, mọi chuyện có thể xảy ra nếu cậu thực sự không thể chịu được chuyện này, nhưng ngàn tính vạn tính mình lại không nghĩ đến cậu sẽ tự làm tổn thương mình vì một kẻ không đáng như vậy, Bạch Oa Oa!Người con gái bị chỉ trích, uất ức đến khóc thành tiếng, há miệng gào thét- Cậu thì biết gì chứ? Cậu vốn không ở trong hoàn cảnh của mình, cậu không biết điều đó đối với mình kinh khủng đến mức nào Dương Thiên Thiên trừng mắt, mạnh mẽ phản bác- Đúng! Mình không biết gì hết, không biết tình cảm cậu dành cho Trịnh Gia Dĩnh nhiều như thế nào, cũng không biết anh ta có ý nghĩa gì lớn lao đối với cuộc sống của cậu, nhưng mình biết, anh ta không xứng với sự hi sinh của cậu, Bạch Oa Oa! Trịnh Gia Dĩnh bắt cá hai tay, cùng một lúc quen 2 người phụ nữ, vừa muốn có cậu vừa muốn có người mình yêu, lừa dối và phản bội, hắn ta thực sự là tên cặn bã, dù có tốt đến mức nào thì việc mà hắn làm cũng đều là đê tiện! - Cậu nói điều này đối với cậu là kinh khủng, sự thật này đối với cậu là tàn nhẫn. Nhưng cậu có biết thế giới ngoài kia còn có biết bao nhiêu phụ nữ trải qua việc kinh khủng hơn cậu không? Có người từng trao trọn vẹn cả thanh xuân, cả sự nghiệp, cả một cuộc đời vì một tên giống như Trịnh Gia Dĩnh đấy, đi đến cuối con đường của hôn nhân cùng hắn ta nhưng kết quả là gì cậu biết không? Người phụ nữ đó đã bị chồng của mình phản bội, thậm chí là bị hắn ta giết chết! 12 năm của cô ấy đã cống hiến hết sức như thế nào, so với cậu chỉ có 9 tháng, nhiều nhất cũng chỉ 7 năm cậu nhận ra được sự chênh lệch kinh khủng này chưa? Việc của cậu, căn bản chẳng là gì cả!Bạch Oa Oa cắn răng, không thể nói lại được, cô ta siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt đau Dương Thiên Thiên nói xong, cô thở hắt ra một hơi, điều chỉnh lại hơi thở của mình rồi mới nói tiếp- Oa Oa, mình biết chấp nhận một sự thật tàn nhẫn là rất khó khăn, nhưng thế giới này là vậy mà, đâu phải vì cậu là phụ nữ mà nương tay với cậu đâu. Nếu người đàn ông đó đã không đáng, thì cậu nên vứt bỏ anh ta thật dứt khoát đi. Dám yêu dám hận, dám vấp ngã dám đứng lên, đó mới là điều mà cậu cần làm, chứ không phải vì một tên cặn bã mà ra tay tổn thương chính bản thân Từ bỏ không bao giờ là điều dễ dàng, Oa Oa. Nhưng nó đáng!Âu Dương Thiên Thiên đã trải qua gần hai đời người, cô cũng từng vì một tên cặn bã mà đau khổ, vậy nên cô thấu hiểu cảm giác của Bạch Oa Oa rõ hơn bất kì ai hết. Nhưng cô khác cô ấy ở một điểm, chính là cô lựa chọn mạnh mẽ đối đầu lại, không phải uất ức cam chịu. Cô biết đối với tình yêu sâu nặng, rất khó khăn để làm theo lý trí, nhưng phụ nữ phải biết tỉnh táo đúng lúc, nhìn ra cái gì đáng, cái gì không đáng mà buông bỏ. "Dám yêu dám hận" thực sự là lựa chọn của cô lúc đó, đến bây giờ đều chưa từng hối hận. Bởi vì chính nhờ quyết định ấy, mà sau này cô mới gặp được người thật lòng yêu cô, khiến cô muốn tồn tại tiếp tục ở thế giới đáng sợ này, dù cho con đường phía trước bây giờ vẫn còn rất chông gai. Nhưng vì người đó, cô vẫn đang sống, vẫn đang đấu tranh từng ngày với "sự thật" để bảo vệ tình yêu của cả Dương Thiên Thiên dứt lời, cô đi đến chiếc xe ô tô, mạnh mẽ mở cánh cửa nơi ghế phụ ra, lên tiếng- Lên xe đi, mình sẽ không để cậu vì tên đó mà mất máu đến chết này, Bạch Oa Oa không còn gì để cãi nữa, cô ta cuối cùng cũng nhấc chân, bước từng bước đến chỗ của Âu Dương Thiên Thiên, rồi ngồi vào trong xe. Đóng cửa lại, Âu Dương Thiên Thiên đi vòng sang bên kia, ngồi vào ghế lái, sau đó nhấn ga chạy đi.===================================Lúc này, ở một nơi khác...Mã Nhược Anh đang ở trong một căn phòng, chợt có tiếng điện thoại vang lên, cô vươn tay cầm lấy di động của mình, không nhìn màn hình mà trực tiếp hỏi- Có chuyện gì?Từ đầu dây bên kia, giọng một người phụ nữ truyền đến- Phó chủ, người của hội vừa mới liên lạc, báo đến một tin tức. Lão đại của cô đã tới Mỹ rồi, cô ấy phát lệnh đến toàn bộ thành viên tổ Satan, muốn gặp mặt tất cả vào ngày mai. Đồng thời căn dặn, không được thiếu một ai!

anh hai đừng chạy