Việt kiều tìm vợ ở việt nam, bạn là việt kiều đang sinh sống tại nước ngoài hoặc đã về việt nam đang mong muốn tìm người yêu là người việt, dưới đây là tổng hợp hồ sơ những bạn nữ độc thân đang có nhu cầu tìm người yêu nghiêm túc, hãy tạo hồ sơ ngay và hẹn hNghiêm túc Việt kiều tìm vợ việt
Mãn nhãn khi được gái xinh Riri Nanatsumori làm tinh. Một bộ phim sex nói về cô nàng xinh đẹp Riri Nanatsumori. Em nó đang là chủ một cửa hàng mát xa, kiêm làm tình luôn thế mới kinh. Em nó phục vụ ok, nên có rất nhiều người qua lại luôn, đông như chảy hội. Công nhận em nó đã
Có những bài lại tục về ý. Chẳng hạn như bài số 3, Gái lội qua khe, mà Phạm Duy cho biết ông lấy từ ý thơ của Bùi Giáng. Nhạc sĩ giải thích về chiếc khăn vấn trên đầu, tượng trưng cho tổ tiên, đem cho cô gái mượn để lau mình sau khi bị ướt dầm vì lội qua suối.
Khi chồng ngoại tình, người vợ nào cũng thấy đau đớn, chỉ muốn làm tanh bành cho bẽ mặt kẻ phản bội.Nhưng sau đó người vợ nhận được gì ngoài cuộc hôn nhân tan nát?. Khi chị Vũ Thị Hoài (Hải Phòng) phát hiện chồng có tiểu tam.Ngay lập tức, chị bị "tăng xông", muốn "tống cổ" người chồng lúc nào
Sau khi chia tay, ông Phát và bà Xuân Hằng lên xe ô tô ra sân bay, dọc đường ngắm đèn đỏ, lợi dụng tài xế không để ý, Hằng đã mở cửa xe bỏ chạy. Do xe cộ quá đông nên tài xế đã không đuổi theo được Hang Kip. Sau khi Hằng bỏ trốn, anh Phát liền gọi điện cho Cường
cash. Thanh Xuân Của Em Là Anh Qua Một Đời Chồng Lấy Gái Về Làm Vợ Tình Yêu Là Cố Chấp Đi Theo Ánh Mặt Trời Mười Năm Thương Nhớ Bởi Vì Yêu Em Yêu Người Không Phải Chồng Vốn Là Nhân Duyên Lấy Người Không Yêu Mình Chúng Ta Chia Tay Đi Vẫn Cứ Thích Em Tặng bạn Mã Giảm Giá Lazada, Shopee, Tiki hôm nayDeal HotDANH SÁCH COUPONĐang cập nhậtĐang cập nhật Thanh Xuân Của Em Là Anh Tác giả Phạm Kiều Trang Tôi tên Quách Thanh Xuân Là con gái út trong nhà. Trên tôi còn có một anh trai hơn bảy tuổi. Gia đình tôi có một công ty nho nhỏ, mà …[external_link_head] Qua Một Đời Chồng Tác giả Phạm Kiều Trang Trong cuộc đời này có muôn vàn kiểu đau khổ, có người khổ vì tiền, có người lại khổ vì tình. Đối với riêng người phụ nữ, khổ vì gia … Lấy Gái Về Làm Vợ Tác giả Phạm Kiều Trang Cuộc đời con người, mỗi cá nhân một số phận, có người sinh ra đã gối đầu trên nhung lụa, ăn sung mặc sướng không cần lo nghĩ gì. … Tình Yêu Là Cố Chấp Tác giả Phạm Kiều Trang [external_link offset=1]Tình Yêu Cố Chấp là phần tiếp của 7 Năm Không Oán Không Hốii Thể loại Ngôn tình, ngược, ngược tơi tả. Bảy năm trước, anh là cảnh sát đặc biệt … Đi Theo Ánh Mặt Trời Tác giả Phạm Kiều Trang Thể loại Ngôn tình, phiêu lưu, kịch tính và có tình tiết hư cấu. Trích đoạn Hơn bảy giờ tối, Vũ Đình mới lên một chiếc thuyền từ đảo … Mười Năm Thương Nhớ Tác giả Phạm Kiều Trang Phần 2 của Bởi Vì Yêu EmTám năm đằng đẵng trôi qua, chuyện gì cũng đều thay đổi, ngay cả Trịnh Minh Viễn lừng lẫy một thời cùng tình … Bởi Vì Yêu Em Tác giả Phạm Kiều Trang Thể loại Ngôn tình, xã hội đen, phiêu lưu, kịch tính và có tình tiết hư cấu. Trailer Người ta nói, trên đời này có hai thứ không thể … Yêu Người Không Phải Chồng Tác giả Phạm Kiều Trang Đây là truyện thực tế xen lẫn ngôn tình, mà thực ra ngứa nghề viết ngôn tình quá nên tớ sẽ viết phần ngôn tình nhiều hơn. Chúc các … Vốn Là Nhân Duyên Tác giả Phạm Kiều Trang Đỗ Vân San sinh ra trong một gia đình bình thường ở ven ngoại ô thành phố. Năm hai mươi mốt tuổi, thông qua một trung tâm giới thiệu việc …[external_link offset=2] Lấy Người Không Yêu Mình Tác giả Phạm Kiều Trang Thể loại Truyện thực tếTrích đoạn- Con Thiên đâu, rót nước mang ra đang lúi húi nấu nướng trong bếp, nghe tiếng mẹ chồng gọi thì vội vàng … Chúng Ta Chia Tay Đi Tác giả Phạm Kiều Trang – Ly hôn đi Khi tôi nói câu này, cuối cùng chồng tôi cũng chịu dời mắt khỏi màn hình điện thoại, cau mày ngẩng lên nhìn tôi – Cô nói … Vẫn Cứ Thích Em Tác giả Phạm Kiều Trang Tôi gặp em lần đầu cách đây hai mươi tư năm, khi ấy tôi là một thằng nhóc sáu tuổi, em năm tuổi… Em là con gái của thím giúp …Xem Thêm Truyện → [external_footer]-↓↓↓↓↓↓-Tặng bạn Mã Giảm Giá Lazada, Shopee, Tiki hôm nay Công cụ Mã Giảm Giá của Ahayne được cập nhật Mã Giảm Giá mới liên tục và ngay lập tức từ các sàn thương mại điện tử uy tín. Sử dụng cực dễ dàng, bạn không cần phải copy và dán thủ công Mã Giảm Giá như trước kia 1 Nhấn vào "Lấy code" và "Sao chép", hệ thống sẽ tự động chuyển bạn đến trang Lazada/Shopee/Tiki và lưu mã vào tài khoản của bạn. Mã Giảm Giá sẽ TỰ ĐỘNG áp dụng trực tiếp khi bạn đặt mua 2 chỉ cho sàn Shopee Gõ tên sản phẩm hoặc dán link sản phẩm vào ô bên dưới, Ahayne tìm giúp bạn Mã Giảm Giá phù hợp. Thực hiện tiếp các bước như ở Cách 1 để lưu mã giảm giá vào tài khoản Shopee của bạnCác mã giảm giá đều có giới hạn về số lượng và thời gian cũng như sẽ có điều kiện áp dụng cho từng sản phẩm đi kèm, bạn lưu ý dùng sớm nhất có thể để không bỏ lỡ chọn các mã giảm giá có điều kiện "áp dụng toàn sàn", "áp dụng toàn ngành hàng", "áp dụng cho tất cả các sản phẩm"... như vậy bạn hoàn toàn yên tâm là 100% sẽ được giảm giá khi mua bất cứ sản phẩm xuyên ghé ahayne trước khi mua sắm, để săn được mã giảm giá ưng ý Deal Hot DANH SÁCH COUPON Đang mở Sắp mở
Trángauthor gút gơ mê tiền - Tôi dành hết tâm ý để cứu cậu vậy …Chiếc hôn mùa thuGió mùa thu lạnh lẽo,trống vắng nay lại trở nên ấm áp tới lạ lùng. …Mối Tơ TìnhXưa kia có thằng đánh giày, thâp phận thấp hèn song lại đem lòng yêu …
Tên truyện Lấy Gái Về Làm Vợ Thể loại Truyện thực tế, Gia Đình, Tình Cảm Tác giả Phạm Kiều Trang Đôi lời mở đầu Đây là một tác phẩm viết về một cô gái làm tiếp viên trong quán Karaoke, có nhiều góc khuất, nhiều ngôn từ và hành động nhạy cảm chỉ phù hợp với lứa tuổi 18+ trở lên. Các em dưới 18 tuổi nên cân nhắc trước khi đọc. Đa tạ. - Nằm sấp xuống. Rên to lên. Liên tiếp sau đó là những tiếng vả vào da thịt chan chát, những lần thúc như vũ bão từ phía sau dội đến khiến tôi đau đớn đến mức chỉ biết cắn chặt răng chịu đựng. Người đàn ông đang đè lên người tôi quát - Con điếm này, tao cho mày tiền chỉ để mày như khúc gỗ trên giường thôi à? Uốn éo đi, kêu to lên tao xem nào. Tôi gồng mình, miệng mấp máy gọi tên anh ta trong khi phần dưới chỉ tồn tại duy nhất một cảm giác đau rát chứ không có một chút hưng phấn gì cả. Đây là lần thứ n tôi làm tình, cũng là lần thứ n tôi bị bạo hành bằng những dụng cụ kinh khủng mà anh ta mua về. Huy lấy dây xích cổ tôi, một tay anh ta giật ngược đầu tôi về phía sau rồi cứ thế hùng hục ra ra vào vào, tôi gào lên - Huy... - Đúng rồi. Làm thế đi. Con đĩ. Gọi tên tao to lên. ... Mời các bạn cùng đọc truyện Lấy Gái Về Làm Vợ trên Chúc các bạn online vui vẻ , like và chia sẻ để ủng hộ webtruyenfree nhé.. Các bạn có thể đọc truyện hấp dẫn khác Bạn đang đọc truyện Lấy Gái Về Làm Vợ tại . Chúc các bạn online vui vẻ.
Ngồi trên máy bay, tôi cứ giữ khư khư một tư thế đó là ngoảnh đầu ra mây trời qua ô cửa vẫn nhớ lần đầu tiên mình đi máy bay cách đây gần ba năm, cũng ngồi cạnh Huy như thế này, lúc đó tôi sợ với cả đi chưa quen nên suốt chặng bay nôn ra hết mật xanh mật vàng, đến khi mệt quá thì lả đi rồi gục lên vai giờ tôi đi máy bay lần thứ hai, vẫn ngồi cạnh Huy nhưng không còn say như ngày trước, cũng chẳng gục vào vai anh nữa, tôi không muốn nhìn anh nên từ khi ở trong Chùa đã kiếm cớ tránh mặt, giờ lên máy bay không tránh được nữa thì đành phải quay mặt nhìn đi chỗ khác. Mỗi tội, nhìn một lúc mắt mà đã ríu lại, xong rồi ngủ thϊếp mà tôi chẳng ngủ được lâu vì chưa kịp sâu giấc đã lại thấy vai mình trĩu nặng, giật mình quay sang mới thấy Huy đang tựa đầu lên vai tôi, hai mắt anh nhắm nghiền như kiểu vừa mới ngủ quên, lúc đầu tôi còn nhẹ nhàng giơ tay đẩy đầu anh trở về chỗ cũ, nhưng chỉ chưa đầy một phút sau đã thấy anh gục lại tiếp. Mà lâu không chạm da thịt với nhau, giờ anh với tôi thế này tôi thấy không quen, người tôi cứ bứt rứt khó chịu làm sao ấy. Qua ba bốn lần như thế, tôi bực quá nên đẩy mạnh một cái làm anh tỉnh mở mắt nhìn tôi chằm chằm, xong còn cau mày - Cô làm cái gì đấy?- Anh làm cái gì đấy ấy. Anh gục vào người tôi làm gì?- Tôi ngủ quên không được à?- Ngủ quên bị đẩy là Này, cô đừng quên… Tôi trợn mắt nhìn anh, biết anh kiểu gì cũng lôi tiền ra để nói nên nhanh chóng ngắt lời- Đừng quên vẫn còn nợ anh tiền chứ gì?- Ờ, đúng đấy. Tiền cũ, tiền mới. Tôi dựa một tý cũng chẳng sao Tiện đây tôi cũng nói với anh luôn nhé, tiền anh chuyển khoản cho tôi hàng tháng tôi chưa tiêu một đồng nào đâu, tý xuống máy bay có sóng wifi đọc số tài khoản cho tôi, tôi chuyển lại trả anh. Từ giờ đừng có chuyển cho tôi nghe thấy tôi nói thế thì lập tức lạnh mặt, có vẻ cũng tức lắm rồi nhưng vì ở đây là trên máy bay nên anh đành phải nén giận, cố gắng nói nhỏ- Thế tiền cũ thì sao?- Từ từ rồi tôi tìm cách trả anh. Mà anh đàn ông gì nhỏ nhen thật đấy, anh vào tận đây, kiếm cớ đến Chùa làm từ thiện nhưng mục đích chỉ để đòi tiền tôi thôi phải không?Anh quay đi chỗ khác, vẻ mặt kiêu căng ỷ mình là người có tiền, vênh váo tự đắc- Cô ảo tưởng vừa thôi. Công ty tôi mở chi nhánh trong Thế thì làm sao? Công ty anh chuyển vào đây liên quan gì đến Chùa với cả từ thiện? - Đúng là thiếu i tức điên, nếu lúc ấy mà xin hạ cánh được để xuống ở giữa đường thì tôi cũng xuống, hoặc là đá anh ta ra khỏi máy bay luôn cũng được. Chẳng biết sao lúc trước thì tôi sợ Huy như sợ cọp, giờ gặp lại cứ nói câu nào là tôi cãi câu ấy, mà lần nào cãi cũng thua mới mà nghe Huy nói công ty anh mở chi nhánh trong này, tự nhiên tôi lại thấy lạ lạ. Sao bao lâu nay không mở mà giờ tự nhiên đùng cái lại mở, rồi còn tăm tia được ngôi chùa này để làm từ thiện?Nghĩ đến đây, bỗng dưng tôi lại thấy xốn xang lạ thường, kiểu như biết rõ ràng hai đứa ghét nhau nhưng lại hy vọng anh ta vào đây mở chi nhánh công ty vì mình, anh ta làm từ thiện bởi vì ngôi chùa ấy có liên quan đến mình, trong lòng vui vui thế nào lúc đó có một anh ngồi ở hàng ghế đối diện với bọn tôi nói- Công ty anh mới mở thêm chi nhánh trong này, muốn tạo quan hệ tốt với chính quyền và địa phương nên tích cực làm từ thiện ấy, mà anh thấy mấy việc này tốt cho cả đôi bên mà. Cả các cháu trong Chùa, cả bọn anh nữa, hai bên cùng có đồng nghiệp của Huy nghe thấy bọn tôi nói chuyện, rồi lại nhìn vẻ mặt ngu ngu của tôi sau khi bị Huy chửi là thiếu i ốt nên mới thương tình giải thích. Tôi đỏ mặt gãi đầu- À vâng, em hiểu rồi ạ. Cảm ơn Có gì đâu mà cảm ơn. Em là Vân à?- Vâng ạ. Em tên Anh tên Lâm. Lần đi chơi này đi cùng hai ngày liền, anh em mình làm quen nhé. - Vâng Lâm cũng là người Bắc nhưng tính tình có vẻ hòa đồng chứ không suốt ngày cau có như cái ông đang ngồi ở cạnh tôi bây giờ, tôi thì thấy người ta dễ gần nên cũng bớt xấu hổ, cười thật tươi trả lời- Em chưa được đi làm ở công ty bao giờ nên không biết, em nói linh tinh thế thôi chứ không có ý gì đâu đang định giải thích vài câu cho phải phép thì tự nhiên Huy bảo- Tôi làm từ thiện chả liên quan gì đến cô, đừng tự ảo tưởng điên tiết, không làm gì được nên chỉ có cách giơ tay véo vào hông anh một cái, Huy không kêu nhưng trán nhăn lại, quay sang lườm tôi, tôi cũng vênh mặt lườm lại. Hai đứa lườm nhau một lúc rồi mỗi đứa quay ngoắt sang một hướng, xong xuôi từ đó đến khi xuống máy bay chẳng ai nói với ai câu gì bay bay đúng một tiếng là hạ cánh ở sân bay Phú Quốc, không khí ở đây đẹp thật đấy, cũng nắng gắt như Sài Gòn nhưng có gió biển nên có cảm giác trời êm, biển lặng, thoải mái hơn nhỏ lần đầu tiên đi máy bay nhưng không đứa nào say cả, phấn khởi xếp thành một hàng, tôi đi ở bên cạnh phổ cập kiến thức, dặn dò từng đứa phải đi theo đoàn không lạc lại phải mất công đi ty của Huy đã đặt tour sẵn nên ra đến cửa sân bay là đã có xe đến đón, chúng tôi được đưa đến một khách sạn ở khu Dương Tơ, sau khi nhận phòng, người nào người ấy đều hào hứng nên chẳng ai thấy mệt, nhất là mấy đứa nhóc, cứ nhao nhao chạy ra ngoài ngắm cái này cái thì chưa được đi du lịch đâu xa ngoài chuyến đi Sài Gòn với Huy cách đây mấy năm, đây là lần đầu tiên đi chơi mà được ở khách sạn ba sao đẹp thế nên trong lòng cũng thấy hào hứng lắm, giống như kiểu nếu như không có dịp này thì chưa chắc cả đời tôi đã được đến một nơi đẹp như Phú Quốc, đẹp một cách yên bình và êm ả khiến người ta thấy dễ chịu cực sung sướиɠ hít hà không khí ở biển thì tự nhiên bên cạnh có tiếng người, mà là giọng của người mà tôi đang ghét nữa nên mất hết cả hứng - Sang quay sang thấy Huy đang đứng ở hành lang trước cửa phòng ngay sát phòng tôi, tôi tròn mắt- Sang phòng anh làm gì?- Cô không định viết danh sách tên từng đứa đưa tôi à? Lỡ mấy đứa nhỏ lạc mất thì tôi tìm kiểu gì?- Tôi biết đếm, tôi nhớ mặt từng đứa. Với cả có gần mười đứa thôi, bọn nó ngoan lắm, không lạc được nhìn tôi chằm chằm, anh có vẻ không hài lòng, mặt mày cau có như kiểu muốn hỏi tôi “cô có ăn muối thường xuyên không đấy?” làm tôi sởn hết cả gai cùng tôi vẫn phải chịu thua, xua tay ra vẻ muốn thương lượng với anh- À thôi, tôi biết rồi, biết rồi. Tôi sang giờ của chúng tôi ai cũng phải ngủ chung, chỉ có mỗi Huy là giám đốc nên được ở riêng, anh thuê cho tôi một phòng có tận bốn giường đôi để trông bọn nhóc, còn phòng anh thì chỉ có mỗi một chiếc giường cầm giấy 乃út anh đưa, cặm cụi ghi ghi chép chép. Đến lúc ghi xong đưa lại, Huy cầm nhìn một lúc rồi bảo - Vẫn còn Thiếu gì ạ?- Tên cầm 乃út gõ bồm bộp vào giấy, vẻ mặt giống như kiểu sếp đang bắt lỗi nhân viên- Ghi vào đây, cô lạc mất tôi biết báo công an tìm kiểu ghi xong, tự nhiên nhớ ra một chuyện nên tiện miệng hỏi luôn- Anh đọc số tài khoản của anh đi, tôi chuyển tiền sang. Từ lúc tôi vào đây đến giờ là mười một tháng, anh chuyển cho tôi 110 triệu, tiền tôi vẫn để nguyên đây, chưa đến đồng nào Ờ là sao ạ?- Tôi không nhớ số tài khoản, để về công ty rồi nhắn Vâng. Anh bỏ luôn cài đặt tự động chuyển tiền đi, không đến lúc cứ chuyển sang tài khoản tôi lại mất công chuyển lại, mất Biết đến đây, chúng tôi chẳng còn lý do gì có thể nói tiếp nữa, với cả một nam một nữ ở trong phòng thế này cũng không tiện nên tôi đưa trả lại danh sách cho anh rồi về trưa, đoàn chúng tôi đặt cơm luôn ở khách sạn, ăn xong nghỉ ngơi rồi đến chiều lại lên xe đi thăm quan các tiên là đến các vườn tiêu ở Phú Quốc, tiêu ở đây mọc thẳng tắp, xanh mơn mởn, nhìn trồng từng hàng dài cao vυ"t trông rất đẹp mắt. Tôi vừa dắt lũ trẻ vừa tranh thủ cầm điện thoại ra selfie, thỉnh thoảng còn nhờ anh Lâm chụp hộ cho mấy chị em mấy quan xong vườn tiêu, xe lại đưa chúng tôi đến Vinper Land. Vì chuyến đi này chủ yếu cho bọn nhóc tham quan nên các địa điểm đến toàn những nơi trẻ con có thể vui chơi thường, tôi cứ nghĩ Huy sẽ chẳng đi đến những nơi kiểu này, thế mà anh lại đi với đoàn từ đầu đến cuối, suốt cả buổi chẳng nói năng gì mà chỉ lầm lầm lì lì, lững thững đi theo nhóc chơi các trò chơi ở ngoài trời, tới khi đến trò Cá heo bay thì anh Lâm hồ hởi bảo- Cả đoàn mình chơi trò này đi, mấy đứa nhỏ ngồi một mình chắc sợ đấy, có người lớn lên kèm cho yên Đúng đấy, trò này người lớn chơi được mà, mấy anh em mình lên chơi đi. Anh Huy có chơi không để em mua vé?Anh đứng một góc, lắc đầu- Không, mọi người cứ chơi đứa thích chú Huy nên nghe thấy thế thì chạy lại kéo tay anh rồi bảo- Chú Huy đi đi, chú Huy lên chơi cho vui, nãy giờ cháu chẳng thấy chú Huy chơi trò gì thấy anh thế tự nhiên cũng thương thương, nhớ đến ngày đầu tiên gặp nhau trong phòng hát, tôi hỏi Huy “hôm nay tâm trạng anh không vui à?”, anh hỏi ngược lại tôi “Vui, vui là gì?”, sau này quen nhau lâu tôi mới thấy đời anh đúng là tẻ nhạt thật, chẳng bao giờ thấy vui vẻ thật sự, kể cả người yêu đi du học mấy năm trời về nước, anh cũng chẳng phấn khởi vui mừng, lúc nào cũng cứ thờ ơ như kiểu không có tý cảm xúc gì. Người như Huy chắc cuộc sống sẽ chán mà chẳng hiểu với tính cách kiểu đấy của anh, sao bọn trẻ lại thích anh thế, mấy đứa cứ hùa nhau nắm tay anh lắc lắc- Chú Huy chơi đi, chơi với bọn cháu cũng thấy cắn rứt lương tâm quá nên cuối cùng cũng phải bảo- Anh đi cùng mấy đứa cho vui. Có một mình đứng ở dưới này làm mãi, cuối cùng anh cũng đồng ý, đến lúc lên tàu cá heo thì vô tình sao lại được xếp ngồi ngay sát ghế tôi. Tôi đang định bảo đổi chỗ thì bảo vệ đã khóa hết dây an toàn để tàu bắt đầu chạy, bánh xe chầm chậm lăn rồi kéo ngược lên cao, cuối cùng khựng lại cheo leo trên không làm tim tôi suýt bắn cả ra Cầm chặt đai an toàn nhìn mặt tôi đang tái xanh tái mét, tự nhiên lại tốt bụng nói thế nên tôi quay ngoắt sang nhìn anh. Chả hiểu sao lúc bình thường nhìn cái bản mặt lúc nào cũng hờ hững đó thì tôi ghét, mà giờ nhìn thấy lại đỡ sợ mới lạ. Tôi gật gật đầu- nói xong thì tàu thả trôi tự do đột ngột, từ trên cao lao xuống như tên, tôi mới bình tĩnh tý đã hoảng lại rồi hét ầm lên- Á. Sợ quá, cứu với Huy ơi, cứu Cứu cái gì, gọi tên người yêu cô ấy, gọi tên tôi làm tạt vào mặt làm tôi chảy hết cả nước mắt nước mũi, lúc ấy sợ như kiểu trời sắp sập đến nơi, gào thét như một con điên, mà cả đám người trong đoàn ngồi đằng sau cũng gào như điên nên tôi lại càng hét to. Móng tay tôi cào loạn xạ, vừa bấm vừa ghì vào bắp tay Huy- Á… á… á… cứu với. Huy ơi, cứu Kêu cái gì mà kêu, buông A…a…a, Huy ơi, huhu, Huy Im ngay, cô kêu thế làm tôi cứng im bặt ngay lập tức, mắt đang đau nhưng mà vẫn cố liếc xuống xem có đúng cứng thật không, lúc không thấy gì mới nhận ra ra mình vô duyên và mê trai thật đấy, mặt đỏ bừng bừng hết cả tội, cảm giác xấu hổ của tôi cũng chẳng được lâu, tàu mới đi chầm chậm lại một lúc thì lại tiếp tục vυ"t lên trên cao rồi treo ngược ở lưng chừng, sau đó lại thả rơi tự do xuống tôi ù ù hết cả, chẳng nhớ đến cái gì cứng nữa mà kêu ầm ỹ cả lên, một lúc sau tự nhiên có một bàn tay vươn ra che đi mắt tôi, gió không tạt vào nên không làm mắt tôi đau nữa, cũng làm tôi đỡ sợ đi ít nhiều. Anh giữ như thế cho đến khi tàu cá heo đi hết một vòng, về đến điểm xuất phát mới thả ra, tôi thì chạm chân đến mặt đất cái là vội vàng bò xuống tìm chỗ nôn thốc nôn tôi lâng lâng mãi cho đến khi về đến khách sạn rồi mà đầu óc vẫn cứ như ở trên mây, nằm bẹp một lúc đến cuối giờ chiều mới dậy ăn cơm rồi lại ra ngắm trẻ được anh Lâm dẫn đi chơi nên tôi mới nhàn rỗi đi bộ ra bờ biển, tự cho bản thân mình một ít thời gian để hưởng thụ sự yên bình hiếm hoi mà rất lâu rồi tôi mới nhỏ đến lớn tôi chỉ quanh năm lam lũ, trưởng thành thì bôn ba lên Hà Nội kiếm tiền, lúc chín chắn một tý thì lại vào Sài Gòn lập nghiệp, hai mươi bảy tuổi rồi mà trong tay đã có gì đâu. Đến bây giờ cũng mới là lần đầu tiên được đi du lịch đúng mặt trời sắp tắt dưới nước biển mênh ௱ôЛƓ, tự nhiên tôi nhớ mẹ quá, không biết mẹ tôi ở trên trời đã tha thứ cho tôi chưa, có nhìn thấy tôi đã thay đổi rồi không, có nhìn thấy đứa con gái hai bảy tuổi rồi nhưng hàng đêm vẫn nằm khóc rưng rức vì nhớ mẹ không? Tôi còn nhớ cả ở quê, nhớ thằng Tý lẫn ngôi nhà nhỏ mà mấy mẹ con tôi đã ở suốt bốn mùa mưa nắng, thời gian trôi nhanh thật đấy, chớp mắt cái mà bao nhiêu thứ đã thay đổi, tôi cũng đã một năm không về quê lang thang thì tình cờ lại thấy Huy cũng ngồi ở biển, anh ngồi một mình trên ghế vải, cứ nhìn chằm chằm đường chân trời, trước đây tôi thấy anh ngồi một mình mấy lần nhưng toàn không để ý, bây giờ mới thấy dáng anh ngồi cô đơn thật đấy, như kiểu cả đời anh lúc nào cũng chỉ có một không muốn gặp nên định quay đi, ai ngờ đúng lúc đó thì anh cũng quay sang nhìn tôi. Mặt đối mặt, hai mắt nhìn nhau, cuối cùng, bỏ đi thì bất lịch sự quá nên tôi đi lại gần rồi lên tiếng chào- Anh không ăn cơm à? Nãy lúc ăn cơm không thấy Không Ăn chưa?- Tôi ăn rồi, nãy ăn cùng mọi người luôn mà. Thấy anh Lâm bảo anh không ăn, ra đây chơi mới thấy anh ngồi Tôi đọc trên mạng thấy họ bảo đến Phú Quốc phải nhìn hoàng hôn cái quái gì đấy nên ra đây ngồi nhìn thử. Chẳng thấy đẹp gì bĩu môi. Tôi biết thừa anh sợ tôi nghĩ anh lãng mạn sến sẩm đến mức ra đây ngồi ngắm hoàng hôn nên mới nói như thế, nhưng mà cái tính sĩ diện của anh thì tôi quen rồi nên tôi cũng chẳng chấp nữa, ngồi bệt xuống cát bên cạnh anh- Đẹp chứ sao không đẹp, anh chẳng có con mắt thưởng thức gì cả. Ở Hà Nội làm gì được nhìn biển với cả mặt trời thế này Ở Hà Nội thì ra hồ Hoàn Kiếm mà ngắm tháp rùa, ngắm hoàng hôn làm Anh có bao giờ ra đó ngắm không?- Đấy, thấy chưa. Anh có bao giờ biết thưởng thức đâu mà Hà Nội với chả Phú Sao cô biết tôi không biết thưởng thức, tôi không thích ngắm cảnh nhưng tôi thích ngắm cái khác, trước cô thử rồi còn nhận, lúc trước anh chưa bị tai nạn với cả chưa bắt gặp Nghĩa, mỗi lần lên giường thì khỏi phải nói, đúng kiểu “bình thường thì lạnh lùng nhưng trên giường thì hóa thú” luôn đấy, người múi nào ra múi nấy, cơ bắp không to nhưng chắc nịch. Anh còn bảo thích nhìn tôi mặc đồ lót ren sεメy, sau đó mỗi lần làm đều nằm dưới giường ngắm tôi, vẻ mặt như kiểu rất biết thưởng lòng tôi đã xấu hổ loạn cào cào cả lên nhưng vẫn phải giả vờ không thèm quan tâm, cố tình lảng sang chủ đề khác- Này, sao tự nhiên anh lại chọn chùa này để làm từ thiện?- Sao? Không được à?- Tôi thấy trùng hợp nên hỏi Cô yên tâm, nếu biết cô cũng quen biết các sư ở đấy thì tôi cũng chẳng rỗi hơi mà chọn đâu. Chẳng qua vì Dương giới thiệu nên tôi mới liên hệ với chùa À, tôi hiểu rồi. Anh vào đây mở chi nhánh công ty, để có danh tiếng tốt với địa phương nên mới vào đã làm từ thiện, nhưng vì chưa biết chỗ nào nên anh hỏi Dương, rồi Dương giới thiệu cho anh chùa này đúng Đúng là mới được ăn hải sản có khác, thông minh lên đến Dương, tôi mới nhớ đến chuyện lần gặp hôm nọ. Chẳng biết là do cuối cùng Huy chưa nói với Dương chuyện lúc trước của chúng tôi hay là Dương biết rồi nhưng vẫn cố tình giả vờ như không biết mà bây giờ vẫn đối xử với tôi bình thường như nghĩ mãi, nghĩ mãi xem có nên hỏi không. Cuối cùng trong lòng cứ canh cánh mãi nên vẫn quyết tâm hỏi một lần- Anh chưa nói với Dương à?- Nói chuyện gì?- Chuyện… của tôi… với anh không trả lời, anh không nhìn tôi mà ngoảnh đầu nhìn ra biển. Mắt anh vẫn sâu thẳm khó dò nhưng không hiểu sao trong một giây, tôi lại thấy anh thoáng buồn. Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều nên chỉ bảo- Sao anh không trả lời. Anh vẫn chưa nói với Dương phải không?- Thế cô muốn sao?Thật ra ban đầu, tôi cứ tưởng anh sẽ nói, vì cái tính sĩ diện, vì cả Huy với Dương là bạn, anh không muốn tôi cắm cho bạn anh mấy cái sừng nên sẽ nói. Nhưng bây giờ thấy thái độ của Huy thế này, tôi đoán là đến giờ anh vẫn chưa đả động gì đến chuyện cũ cả. Tự nhiên, trong lòng tôi lại có cảm giác như cho đến bây giờ anh vẫn thật sự là một người tốt, tuy từng gián tiếp gieo đau khổ cho tôi, tuy ngoài mặt lúc nào cũng lạnh lùng nhưng bụng dạ có lẽ cũng không đến Sao anh không nói, anh ghét tôi lắm Sao tôi phải nói?- Anh không sợ tôi lừa bạn anh à?- Lắm xong câu này, Huy đứng dậy định bỏ đi, mà nhìn anh như thế, tôi lại thấy ân hận vì hôm gặp nhau ở hồ đã chửi anh một trận ầm ỹ, chửi anh chẳng ra ngẩng đầu nhìn anh, vội vàng nói- Này, chuyện của tôi với anh… từ giờ về sau quên đi được không? Coi như tôi với anh chưa từng quen nhau, sau cũng không liên quan cười nhạt- Muốn có quá khứ trong sạch để đến với Dương à?- Không, chẳng phải vì ai cả. Tôi đi khỏi Hà Nội là muốn bỏ lại quá khứ ở ngoài đó rồi. Giờ tôi chỉ muốn đi làm, kiếm tiền, sống bình thường thôi, không nhớ đến chuyện cũ nữa. Chuyện của tôi với anh, tôi cũng quên nhiên Huy đột ngột cúi xuống, ghé sát mặt vào người tôi, mắt anh đen và sâu, giọng nói lạnh lùng bắt đầu ngả ngớn- Hay là để tôi nhắc lại tý cho cô nhớ nhé.
Trước đây tôi vẫn biết trái đất rất tròn, nhưng không ngờ hôm nay gặp lại mới hiểu hóa ra cuộc đời này lại luẩn quẩn đến thế, luẩn quẩn mãi không dứt được, người với người đi hết một vòng cuối cùng lại gặp thấy Huy, tôi sững sờ không sao tin được, cứ thế ngồi đần ra nhìn chằm chằm anh. Trong khi đó, lúc anh nhìn thấy tôi, ánh mắt cũng chợt dừng lại trên người tôi vài giây rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác, tỏ vẻ như chúng tôi không hề quen biết lúc đó, Dương đứng lên tươi cười nói- Tao tưởng tao mới bận tối mắt tối mũi rồi mà mày còn bận hơn. Sao rồi? Ký xong hợp đồng chưa?- Mới ký quay sang nhìn tôi, giơ tay giới thiệu- Đây là Vân, bạn tao. Hôm nay lúc đầu là hẹn Vân đi ăn cơ, mày vào nên tao rủ Vân đi cùng xong, anh lại giới thiệu ngược lại tôi với Huy- Vân, đây là anh bạn của anh, tên Huy, lúc nãy nói với em À… vâng, em chào anh nói năng lí nhí trong miệng, mặt đỏ bừng bừng, cũng chẳng dám nhìn Huy nữa mà chỉ ngước lên theo phép lịch sự rồi lại cúi mặt ra không cần Dương giới thiệu thì chúng tôi cũng đã quen nhau từ trước rồi, quen từng tấc da thịt của nhau nữa là đằng khác. Vậy thì liệu đến khi Dương biết sự thật này có khinh rẻ tôi không? Có còn muốn làm bạn với tôi nữa không? Chúng tôi sẽ vẫn vui vẻ như bây giờ hay lại trở thành người dưng như bao người qua đường khác?Rất may, Huy là một người đàn ông theo cả đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, anh không vạch trần tôi mà chỉ gật đầu như những người mới quen biết bình thường- À, chào lâu không gặp, anh vẫn đẹp trai như trước đây, chỉ là hơn một năm trôi qua Huy phong độ thêm rất nhiều. Ánh mắt anh vẫn lạnh nhạt hờ hững, sắc mặt khó dò đoán được ý, tóc tai lúc nào cũng cắt ngắn gọn gàng và chỉ độc duy nhất một màu ra thời gian dài như thế đã có nhiều thứ thay đổi thật, từ mối quan hệ cho đến những người xung quanh, đến cả chúng tôi bây giờ cũng không thể thẳng thắn nhìn nhau như ngày xưa nữa. Chỉ duy nhất có một điều mà giây phút gặp lại anh tôi mới hiểu, đó chính là tình cảm của mình hóa ra vẫn ở đây, chưa hề phai không biết chuyện của chúng tôi nên vẫn cứ vô tư nói chuyện, anh hỏi Huy dạo này công việc ngoài bắc thế nào, lần này vào Sài Gòn lâu không, tôi thì ngồi một bên nghe hai người trò chuyện, thỉnh thoảng góp vui vài ba câu cho phải phép, còn lại cũng chẳng biết nói thêm gì Này, thế khi nào mày định cưới đấy? Cưới đi thôi. Nhà mày với nhà Vy qua lại lâu rồi còn Cưới sớm làm gì, đang độc thân không thích à, tự nhiên lấy vợ vào phiền bỏ Quan trọng là bố mẹ giục sốt cả ruột, không lấy không Thế mày thì sao? Sắp lấy vợ chưa mà cứ giục người khác thế?- Tao đang chờ Vân đồng đến tên mình, tôi mới giật mình ngẩng đầu nhìn về phía Huy, sau đó mới nhận ra mình hơi vô duyên nên quay lại nhìn Dương, hỏi- Dạ?- Anh nói anh đang chờ em đồng Đồng ý gì cơ ạ?- Cái cô ỉn này nữa, nãy giờ đầu óc em để đi đâu Em đang nghĩ đến tiền thu vào ngày hôm nay, đang tính xem có thiếu đồng nào bật cười, giơ tay xoa xoa đầu tôi rồi bảo với Huy- Vân làm thu ngân ở nhà hàng bên Quận 3. Trước em ấy mới vào đây bị tai nạn, phải vào viện nên tao mới tưởng theo bình thường thì Huy sẽ nói “À, thì ra là thế. Em làm nhà hàng gì?”, thế nhưng cuối cùng anh lại hỏi- Bị tai nạn gì?- Bị ô tô đâm. Gãy chân với khâu mấy mũi, giờ lành hết rồi. Mày nhìn thấy tao khâu đẹp không, chỗ bắp tay Vân đấy, giờ không thấy sẹo nữa nhỉ?- Không khâu đẹp thì phí tiền học mấy năm ở Nhật ra à?- Học phí mấy năm ở Nhật cũng chẳng bằng học bổng đại học Điện lực năm năm của với Huy có vẻ rất thân, anh vô tư nói cho tôi nghe về Huy mà chẳng hề biết giữa bọn tôi từng xảy ra chuyện gì cả- Trước Huy học cùng cấp 2, cấp 3 với anh, nó học giỏi cực ấy. Thi vào Đại học Điện Lực được Á Khoa luôn À… anh Huy giỏi thế ạ?- Ừ, nó học kỹ sư hệ thống điện 5 năm, năm nào cũng được học bổng. Anh học y bên Nhật 6 năm mà chỉ có 3 năm được nhận học bổng khẽ cười, anh cầm cốc rượu trên bàn lên uống rồi mới nói- Học bổng ở Việt Nam mà nó dám so sánh với bên Nhật. Mày bị sao thế? Khoe vớ cũng gật gù hùa theo anh- Anh Dương học cũng giỏi mà, mới ba mươi tuổi đã làm phó khoa ở bệnh viện rồi. Em gần ba mươi mà vẫn đang tay trắng lập nghiệp đây Hay là em đừng lập nghiệp nữa, ở nhà đi anh nuôi Thôi nhé, anh lại nhớ nghề rồi phải không?- Nuôi xong không bỏ rơi nữa đâu, em yên như bình thường, khi Dương với tôi nói đùa như thế, tôi sẽ cười toe cười toét. Nhưng mà bây giờ có Huy đang ngồi đây, tôi không thể nào cười tự nhiên được, thế nên chỉ có thể gượng gạo trả lời- Các anh ăn đi, cả anh Huy nữa, chắc bay từ Hà Nội vào đây đói rồi phải không? Ăn thôi, đồ ăn nguội hết rồi liếc nhìn tôi, mắt anh đen và sâu làm tôi chẳng hiểu anh đang nghĩ gì, chỉ thấy tim đập mình cứ thình thịch như trống dồn. Tôi bối rối đỏ mặt, cúi xuống tránh đi ánh mắt anh, mấy giây sau Huy nói- Ừ, ăn lâu lâu mới có dịp gặp nhau nên chỉ có mỗi hai người đàn ông mà uống hết cả một chai rượu vang đỏ, tôi thì thỉnh thoảng chỉ nhấm nháp một tý chứ không dám uống nhiều. Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện cho đến gần mười giờ đêm mới tàn cuộc, lúc thanh toán xong, Dương dắt tay tôi đi ra cửa rồi bảo- Giờ có muộn không em, đi xem phim quay lại nhìn Huy đang lững thững đi sau một đoạn, giờ xem phim thì vẫn kịp nhưng lỡ có anh đi cùng thì cũng ngại, với cả tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà xem phim nữa, cuối cùng đáp- Thôi, em về ngủ mai còn đi làm nữa. Hôm khác đi Em giận à?- Vâng, giận đấy. Thế nên hôm sau đi xem phim anh phải mua đền cho em hai bịch bỏng ngô thì em mới hết phì cười- Được tôi mới nói xong thì Huy cũng đi đến nơi, anh không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm bàn tay Dương đang cầm tay tôi vài giây rồi quay đi chỗ khác. Chẳng hiểu sao tự nhiên tôi chột dạ, giống như kiểu vừa làm việc xấu bị phát hiện, vội vội vàng vàng giật tay ra khỏi tay Mày ở khách sạn đâu thế?- Ở bên quận 2 kia. Giờ về luôn chưa hay còn muốn đi đâu nữa không?- Mày muốn đi đâu không?Huy liếc đồng hồ, xong lại nói- Thôi, muộn rồi. Về đi. Lần sau tao vào rỗi thì tao Chiều mai mày mới về cơ mà, sáng mai tao chạy qua sớm rồi đi ăn cũng Nhớ đợi tao Biết rồi, về cho đến khi tôi với Dương lên xe ra về, tôi mới dám lí nhí chào Huy một câu. Anh chỉ gật đầu, còn lại cũng chẳng buồn nói gì với tôi biết Huy tỏ ra không quen biết như thế là tốt cho tôi, nhưng mà chẳng hiểu sao khi đối diện với ánh mắt nhìn tôi như người xa lạ của anh, lòng tôi lại cứ cảm thấy đau đớn như bị xát một năm qua đi rồi, tôi chưa từng nghĩ rồi chúng tôi sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, cũng chưa từng hy vọng Huy còn nhớ đến tôi, thế mà bây giờ đùng một cái tôi và anh lại gặp nhau ở đất Sài Gòn xa xôi, có chung một người bạn, thậm chí còn ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm. Ông trời dường như biết cách trêu người thật nghĩ với tính cách của anh trước kia, Huy sẽ không ngại ngần vạch trần tôi, chửi bới tôi đã làm gái, đã lên giường với anh đến tan nát rồi mà vẫn còn tán tỉnh bạn anh, lừa một người tốt như Dương. Thế mà cuối cùng, Huy lại không lựa chọn làm lẽ cả anh, cả tôi… chúng tôi đều đã thay đổi tiếng Dương gọi, tôi mới giật mình quay sang, tròn mắt nhìn anh- Dạ? Anh gọi em ạ?- Đến nhà rồi này, em làm gì mà ngồi ngẩn ra thế?- À đâu. Em vẫn đang nhẩm tiền hàng hôm nay Nhìn mặt ngây ra thế khó tin lắm nhé. Hay là em thích bạn anh rồi đấy?- Thôi đi ông cận, em không dám thích bạn anh đâu. Bạn anh với em là một trời một vực nhé. Ý em, em là vực ấy. Haha- Thế anh thì sao?- Anh á?Tôi vẫn tự nhiên đùa- Anh càng không với tới, anh toàn bỏ rơi em Từ giờ anh sẽ cố gắng không lỡ hẹn nữa. Hay là mình thử…Trước đây, tôi cũng từng nghĩ đến chuyện nếu một ngày tôi với Dương có cơ hội, liệu tôi có đủ can đảm để nắm tay anh không? Rồi tôi có gạt bỏ được quá khứ không? Người như tôi không xứng đáng với anh, nhưng nếu tôi nỗ lực để sống tốt hơn, thì chúng tôi có thể sẽ đi được đến đâu?Nhưng mà bây giờ gặp lại Huy rồi, tôi phát hiện ra tôi lại càng không có cách nào để đến với Dương nhất, tôi sợ cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, mà nhân chứng cho quá khứ nhơ nhớp của tôi là bạn của Dương, cũng chính là người đàn ông từng bao nuôi tôi năm do thứ hai có lẽ bởi vì tôi cảm thấy tình cảm của mình dành cho Dương không đủ sâu đậm, không đủ vượt qua được định kiến và tự ti trong lý do thứ ba… tôi không biết nữa, không biết là vì tôi còn yêu ai nữa!!!Tôi nín thở chờ đợi Dương nói hết câu, tôi biết anh định nói gì, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn câu từ chối rồi, thế nhưng đúng lúc quan trọng thì điện thoại tôi có người gọi Đợi em một tý vừa thoát được một gánh nặng đè nén, tôi vội vàng ngắt lời Dương rồi bấm nút nghe máy- Alo, tao Đi làm về chưa? Nói chuyện điện thoại được không dây bên kia, giọng Huyền uể oải, tôi thì như bắt được vàng nên trả lời luôn- Ừ, tao đang bận tý. Việc gấp à? Thế đợi tao ba phút nữa tao gọi lại xong tôi cúp rụp máy rồi quay sang Dương, cố nở một nụ cười thật tự nhiên- Anh ơi, muộn rồi, với cả hôm nay anh uống nhiều rồi đấy, về nghỉ sớm đi, mai còn đi cũng không nói nữa, anh chỉ cười rồi giơ tay vò đầu tôi như một thói quen- Ừ, em vào phòng đi. Ngủ sớm đi nhé, tý về anh Vâng ạ, anh về cẩn thận khi Dương về rồi, tôi mới bấm nút gọi lại cho Huyền, nó vừa nghe máy đã chửi toáng lên- Làm quái gì mà mày như bị ma đuổi thế? Cúp điện thoại như thể cháy Mới có việc gấp, sao thế? Nhớ tao à?- Tao vào Sài Gòn với mày Sao đấy? Có việc gì mà giọng mày như hết cả sức sống thế kia? Có việc gì kể tao Tao mới bị đánh xong, đánh bầm dập, giờ người đau Mẹ, đứa nào đánh mày? Làm sao? Đau chỗ nào không, đi bệnh viện đi xem thế Bệnh viện gì. Hôm nay mãi mới có một thằng khách, nó kì kèo tao 200k/shot bao phòng. Đang đói vêu mồm nên tao đồng ý luôn, ai ngờ vừa cởϊ qυầи áo cái, nó lấy dây lưng quất tao như cưỡi ngựa. Mẹ nó, đánh tím hết cả người Thế sao mày không chạy đi, cần quái gì hai trăm nghìn? Ở đó làm gì?- Nó khóa mẹ cửa, không chạy được. Xong thằng điên đấy chả biết còn lôi đâu ra được một cái bóng đèn, kiểu bóng tuýp ngắn ấy, nhét vào của tao, đau gần nghe thế, tự nhiên lại nhớ đến những lần quan hệ với Huy trước đây, anh mua các loại dụng cụ tìиɧ ɖu͙©, rồi cũng quan hệ với tôi rất тһô Ьạᴏ. Giờ nghe Huyền kể kiểu này, tôi vẫn cảm thấy sởn da Mẹ thằng chó đó, nó bị điên à? Thằng điên biếи Ừ, mình tiếp khách bao nhiêu năm, bị nhiều lần rồi nhưng thấy thằng này là tởm nhất. Nó buộc tay chân tao vào thành giường, xong cứ cầm cái bóng đèn nhét ra nhét vào, hỏi tao “sướиɠ không?”, mỗi lần tao bảo sướиɠ là nó lè lưỡi liếʍ bóng đèn một Tởm thế, tao sắp nôn rồi đây này. Xong rồi sao? Mày làm sao thì nó mới tha cho Thì cho nó chơi chán rồi nó tha chứ sao. Nó hành tao không ra hình người nữa, lúc về còn thấy bị chảy máu, đang phải dùng băng vệ sinh hàng ngày Vào đây với tao, đừng ở ngoài đó nữa, vào đây. Tao ở trong này sống tốt lắm, mày vào đây xin việc rồi ở với Ừ, để tao khỏe lại đã, chắc phải đi an ủi Huyền một lúc, đến khi nó nguôi ngoai rồi cúp máy thì đồng hồ cũng đã chỉ gần mười hai giờ đêm. Làm gái đi khách như Huyền gặp phải đủ loại người trong xã hội, có người tử tế, ngủ xong đường ai nấy đi, có kẻ lại biếи ŧɦái, không những ђàภђ ђạ về thể xác mà còn tra tấn tinh thần bằng những câu cực kỳ tục tĩu khó không phải vì đồng tiền, nếu không phải trên vai còn đè nặng gánh gia đình, tôi nghĩ có lẽ 80% đàn bà, không ai muốn phải bước chân vào cái nghề nhơ nhớp đó cũng làm gái, nhưng có lẽ do số kiếp tôi vẫn còn may mắn hơn Huyền nên mới gặp được Huy. Dù đã từng có khoảng thời gian anh тһô Ьạᴏ trong chuyện quan hệ với tôi, nhưng đến khi tất cả dừng lại, tôi có thể nhìn ra được trong ánh mắt Huy một chút áy náy, một chút khó tin, thậm chí tôi còn viển vông đến mức thấy cả anh đau lòng. Anh ngủ không ngon cả một đêm vì sợ tôi còn chảy nghĩ đến đây tự nhiên lại phát hiện ra một điều, đó là đến tận bây giờ mà tôi vẫn chẳng hiểu một tý gì về Huy cả. Không hiểu một tý thoại tôi lại có người gọi đến một lần nữa. Tôi nhìn dãy số trên màn hình, bỗng dưng tim lại đập điên định không nghe nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người ấy gọi cho tôi chắc là có chuyện, hoặc là liên quan đến Dương, hoặc là liên quan đến tôi, thậm chí là cả hai. Thế nên cuối cùng vẫn phải nghe máy- kia chưa vội trả lời mà chỉ im lặng, im lặng cực kỳ. Tôi cũng im lặng nhưng tiếng tim đập thình thịch của mình thì nghe rõ mồn một. Một lúc sau anh nói- Tôi đang ở trước cửa chỗ cô, ra ngoài nói chuyện tý đi.
lấy gái về làm vợ phạm kiều trang